Nữ phụ ác độc cười với ta
Chương 50 : Đại lão hợp hoan tông ⑰
Mỗi một bước đi, đều sẽ bị đánh một gậy, còn không thể phản kháng. Thời điểm Đào Nhiên đi tới trước mặt Tường Vi cơ hồ đều đang bò, y bào thủy sắc của hắn đều bị nhuộm thành màu đỏ nhạt. Bò đến trước mặt Tường Vi, Đào Nhiên ngẩng đầu lên, tóc tán loạn dính vào trên mặt đầy vết máu, hắn hướng về Tường Vi đưa ra một tay, nhưng ngay cả vạt áo Tường Vi cũng không đủ với đến.
Ma Đế bên cạnh nhìn Đào Nhiên, biểu tình trên mặt sảng khoái đến vặn vẹo, hắn bắt đầu cười to, cười đến cuối cùng ngay cả nước mắt đều bật cười.
"A ha ha ha ha ha ha..." Ma Đế chỉ Đào Nhiên, "Ngươi nhìn ngươi xem... Ha ha ha ha..."
Hắn cười cong eo, thân thể trơ xương phảng phất như bị bẻ gãy thành hai đoạn, "Ngươi nhìn bộ dáng hiện tại của ngươi xem, ngươi thật sự là Huyền Thanh Kiếm Tôn sao? Ăn mày của phàm nhân giới còn có thể diện hơn ngươi."
Đào Nhiên tốn sức ngước đầu nhìn Tường Vi, gian nan nói: "Đừng sợ, chờ ta cứu nàng đi."
Tường Vi khóc không thành tiếng, nàng bị trói treo ngược lên, nước mắt chảy xuống đập ở trên mặt Đào Nhiên. Đào Nhiên càng ngày càng suy yếu, thanh âm càng ngày càng nhỏ, "Ta sẽ cứu nàng đi..."
"Cứu nàng đi?" Ma Đế một cước giẫm ở trên lưng Đào Nhiên, nói: "Chính ngươi đều phải chết, còn nghĩ cứu người? Kiếm Tôn dầu gì cũng là cao nhân thành danh đã lâu, lời nói ra sao ngay cả bản thân đều lừa gạt?"
Đào Nhiên mặc kệ hắn, chỉ là rất cố chấp nhìn Tường Vi, "Đáp ứng ta không được chết... Khụ khụ... Ta sẽ cứu nàng đi."
Tường Vi không nói ra lời, chỉ khóc.
Ma Đế vốn cho rằng hắn tiêu diệt Huyền Thanh sẽ cảm thấy vô cùng vui vẻ, nhưng mà nhìn thấy hai người này một bộ tình thâm như biển, hắn cảm thấy rất chướng mắt. Tường Vi gặp nạn Huyền Thanh liều mạng lại cứu, Tường Vi xem ra cũng là bộ dáng không muốn sống.
Mà bản thân thì sao?
Bản thân không để ý toàn Nam Hoang phản đối, mạo hiểm nguy hiểm lớn như vậy đến Bồng Lai muốn mang Hách Uyển đi. Kết quả nữ nhân kia từ đầu tới đuôi đều núp ở Bồng Lai không ra, cho đến khi bản thân trọng thương ngã gục nàng cũng không thèm liếc mắt nhìn.
Huyền Thanh bị thương không trị, bản thân tốt hơn được chỗ nào? Chẳng qua là ngậm một ngụm hận ý, dùng bí thuật chống đỡ thân thể tàn khuyết, bất cứ lúc nào đều có thể chết. Hắn muốn trước khi chết giết Huyền Thanh, còn phải kéo nữ nhân kia cùng nhau xuống địa ngục.
Đào Nhiên đã không còn khí lực ngẩng đầu, hắn nằm mọp trên đất, mặt đất dưới người đều bị máu tươi nhuộm đỏ.
Thủ hạ Ma Đế đi tới nhìn nói: "Đế quân, Huyền Thanh sắp không xong rồi."
Ma Đế lạnh lùng nói: "Vậy thì mang theo thi thể hắn đi Bồng Lai."
"Còn nữ nhân này làm sao bây giờ?" Thủ hạ chỉ Tường Vi.
Tường Vi đã ngưng rơi lệ, nàng nhìn Đào Nhiên ở trên đất không có động tĩnh gì, nói: "Giết ta đi."
Thủ hạ nhìn Ma Đế một cái, liền muốn tiến lên giết Tường Vi.
Ma Đế ngăn cản hắn, nói: "Một đôi hữu tình nhân nếu có thể chết cùng một chỗ ngược lại cũng là chuyện may mắn, bổn tọa không nhìn nổi Huyền Thanh vui vẻ, cho dù là chết cũng không được. Đem nàng mang ra ngoài, nàng vẫn có chỗ dùng."
Tường Vi bị thả xuống áp giải đi về phía trước, nàng nhìn bọn họ kéo thi thể Huyền Thanh đi, giống như kéo một khối rác vậy.
Chung quanh hết thảy đều tựa như hư hóa, khắp thế giới cũng chỉ còn lại có người kia. Hắn đuổi mình đi, nhưng lại tới cứu mình, là bởi vì hắn biết trên đời không có Phù Tang Mộc, mà thời gian hắn không còn nhiều sao?
Tên ngốc này, cho rằng mình sẽ quan tâm hắn còn lại bao nhiêu thời gian sao?
Cùng chết là được...
Ma Đế giết Đào Nhiên, tâm cảnh sụp đổ, ngay cả dùng bí thuật duy trì thân thể cũng quả thực sắp không được. Kiên trì một hồi nữa, hắn nghĩ. Chờ hắn tìm được nữ nhân kia, liền mang theo nàng cùng chết.
Trên người hắn tản mát ra khí tức tử vong làm người ta sợ hãi, thủ hạ kinh hồn bạt vía mở cửa bí cảnh nói: "Đế quân, tiếp theo đi chỗ nào? Hợp Hoan Tông hay là Bồng Lai?"
Ma Đế nói: "Bồng Lai..." Sau đó một cước đạp cửa ra.
Ngay tại lúc này, lối vào đột nhiên bộc phát một trận cường quang mãnh liệt. Đám người Ma Đế dưới tình huống không chút chuẩn bị nào không nhịn được nhắm hai mắt lại, mở mắt ra chung quanh hết thảy lại đều thay đổi. Chỉ còn lại ánh sao sáng chói, tất cả mọi người đều như đưa thân vào trong trời sao.
"Đây là cái gì?"
"Tại sao chúng ta lại tới nơi này?"
Ma Đế trong mắt bạo phát ra thần sắc sợ hãi, hắn gào thét nói: "Là Chu Thiên Tinh Thần Đại Trận!"
"A a!!!"
Chu Thiên Tinh Thần Đại Trận, hộ sơn đại trận của Bồng Lai. Tương truyền là sát trận Tử Vy đại đế thời thượng cổ lưu lại, cùng Tru Tiên Kiếm Trận của Bích Du Cung và Lưỡng Nghi Vi Trần Trận của Đâu Suất Cung được liệt vào tam đại sát trận từ khi khai thiên lập địa, uy lực vô cùng. Chỉ là trận pháp này không cách nào di động, người biết trận pháp này đều sẽ không dễ dàng bước vào trong trận pháp, cho nên chỉ có thể dùng làm hộ sơn đại trận.
Ngay khi Ma Đế nói ra tên gọi trận pháp này, ngôi sao chung quanh đồng loạt tỏa sáng, một trận tinh quang mãnh liệt chiếu sáng khắp một mảnh thiên địa.
Tường Vi nhắm hai mắt lại, không chút phản kháng nào. Như vậy cũng tốt, mọi người cùng nhau lấy mạng đổi mạng.
Tiếp đó nàng liền bị một cánh tay bền chắc ôm eo, rơi vào trong một vòng tay ôn nhu quen thuộc.
Là chết rồi sao?
Hắn tới đón mình?
Tường Vi giang hai cánh tay, ôm người nọ thật chặc. Nàng đã nói, lần này bất kể sống hay chết, nàng cũng sẽ không lại buông ra người kia.
Bên tai là tiếng kêu thảm thiết của đám người Ma Đế, nhưng nàng một chút cũng không để ý, nàng chỉ nghĩ cứ như vậy ôm cho đến vĩnh viễn vĩnh viễn...
"Mở mắt ra đi, đã không sao rồi." Thanh âm ôn nhu vang lên.
Tường Vi mở mắt ra, gương mặt làm người ta hồn khiên mộng nhiễu đang ở trước mắt. Tường Vi cười nói: "Thật tốt, lại thấy được chàng."
Đào Nhiên nói: "Đừng ôm nữa, ta mang nàng đi chữa thương."
Tường Vi nhận ra được không đúng, nàng mở to hai mắt nhìn xung quanh, nơi này vẫn là sơn động phía sau thác nước. Chu Thiên Tinh Thần Đại Trận đã ngừng xoay chuyển, đám người Ma Đế bên trong ngay cả mảnh vụn cũng không còn dư lại.
Người mà nàng ôm có cảm giác ấm áp, xúc cảm rất chân thực. Chuyện gì xảy ra? Không phải đã chết rồi sao?
Đào Nhiên nói: "Có phải cho rằng ta đã chết?"
Tường Vi ngây ngốc gật đầu, Đào Nhiên bóp lỗ mũi nàng một cái nói: "Nàng nghĩ rằng ta và nàng ngu xuẩn giống nhau, cái gì cũng không làm liền vọt vào cứu nàng sao?"
Tường Vi: "Vậy vừa rồi..."
"Đó chẳng qua là phân thân mà thôi, vì để lừa gạt Ma Đế, giảm thấp tính cảnh giác của hắn." Đào Nhiên nhíu mày nói: "Nàng trước đó nói gì? Giết ta đi. Nàng sao có thể nói như vậy, ta không phải nói với nàng rất nhiều lần ta nhất định sẽ cứu nàng đi, bảo nàng tử tế mà sống sao, ngộ nhỡ bọn họ giết nàng thật làm sao bây giờ?"
Tường Vi trên mặt bẩn thỉu, thật giống như một con mèo mướp. Nàng cả đầu hỗn loạn, suy nghĩ hồi lâu mới hiểu rõ là chuyện gì xảy ra, lập tức vừa cao hứng lại tức giận nói: "Đồ đạo sĩ thúi này, lại lừa gạt ta!"
Hệ thống Tiểu Mỹ đắc ý chống cái eo gấu trúc mập mạp nói: "Phân thân do hệ thống xuất phẩm, hoàn nguyên bản gốc trăm phần trăm, ngươi đáng giá có được."
Hệ thống Tiểu Mỹ trước đó nói kỹ năng chỉ có thăng cấp hai lần mới có thể giải khóa chính là, có thể chế tạo ra một phân thân hoàn toàn giống chân thân. Điểm duy nhất khác biệt với chân thân chính là, phân thân này chỉ có thể duy trì một ngày. Đây đối với Đào Nhiên quá hữu dụng, cho nên dù xài hết tích điểm, hắn cũng muốn giải khóa kỹ năng này.
Đào Nhiên ôm Tường Vi hạ xuống trên một đảo nhỏ hoang vu ở hải ngoại, bắt đầu giúp nàng chữa thương.
Tường Vi hôm nay trải qua đại bi đại hỉ thay đổi quá nhanh, lại thêm bị thương nặng, quả thực sắp không cầm cự nổi. Đào Nhiên giúp nàng cởi ra y phục bẩn thỉu, từ trong tay áo lấy ra một bộ y phục của mình nói: "Mặc dù là của ta, nàng vẫn là miễn cưỡng mặc tạm đi."
Tường Vi cũng không thèm nhìn tới quần áo này, giống như rắn nước xoay lại quấn trên người Đào Nhiên.
Đào Nhiên bình tĩnh nói: "Đang bị thương, đừng quá lãng."
"Vậy thì chữa thương đi." Tường Vi hai tay câu cổ Đào Nhiên nói: "Dùng phương pháp của Hợp Hoan Tông chúng ta."
Đào Nhiên nhìn gương mặt còn lưu lại vết máu của nàng nói: "Nàng biết nàng hiện tại là hình dáng gì không? Nàng cho là nàng hiện tại rất mê người sao?"
"Ta mặc kệ, ta chính là muốn song tu." Tường Vi câu cổ Đào Nhiên hôn lên, hai người lăn ngã trên bãi cỏ.
Không biết qua bao lâu, bọn họ song song nằm trên cỏ nhìn bầu trời.
Tường Vi nói: "Nơi này thật đẹp."
Đào Nhiên: "Ừ."
Tường Vi nói: "Không có Phù Tang Mộc, thương tổn của chàng làm sao bây giờ?"
"Không làm thế nào cả." Đào Nhiên nói: "Bất kể ta còn sống được bao lâu, những ngày còn lại đều sẽ ở bên nàng."
"Được." Tường Vi đáp ứng một tiếng, mang nụ cười vui vẻ trên mặt nói: "Đến lúc đó ta theo chàng cùng chết."
"Không." Đào Nhiên xoay mình đè ở trên người Tường Vi chăm chú nhìn mắt nàng nói: "Nàng không được chết, nàng phải sống khỏe mạnh, sống làm người tốt, ta cứu nàng hai lần không phải để cho nàng đi chết."
Tường Vi trong mắt xông ra lệ, "Nhưng mà ta không thể không có chàng."
"Nàng có thể, mấy trăm năm trước không có ta nàng vẫn sống rất tốt." Đào Nhiên bưng mặt nàng nói: "Ta cứu nàng hai lần, mạng nàng là của ta, ta không để cho nàng chết, nàng phải êm đẹp mà sống chăm chỉ tu luyện, một ngày nào đó nàng sẽ dần quên đi ta."
Sau đó Đào Nhiên không trở về Bồng Lai nữa. Tường Vi cũng không trở về Hợp Hoan Tông. Hai người ở trên đảo nhỏ này đắp lên một gian nhà nhỏ, mỗi ngày đánh đàn ăn hải sản, sau đó buổi tối liền bắt đầu không thẹn không ngượng.
Câu chuyện của bọn họ lưu truyền hết mấy phiên bản, bất quá kết cục đều là hữu tình nhân cuối cùng thành quyến thuộc. Người biết hai người ở nơi nào, Mẫu Đơn coi như một, Hách Uyển coi như một, còn có chưởng môn Bồng Lai, đôi lúc bọn họ sẽ tới nhà làm khách.
Thời gian cứ như vậy ngày ngày trôi qua, chuyện này dần dần bị mọi người quên lãng. Thời điểm mọi người đã rất khó nhớ nổi trên đảo nhỏ ở hải ngoại còn có hai người trong truyền thuyết, Đào Nhiên đã đầu tóc bạc trắng.
Thọ nguyên đến gần, hắn già nua nằm trên ghế dựa. Tường Vi như cũ trẻ tuổi mạo mỹ bồi ở bên cạnh hắn, cầm cái lược nhẹ nhàng giúp hắn chải tóc. Đào Nhiên nói: "Nàng cẩn thận một chút, ta gần đây rụng tóc rất lợi hại, ta không muốn sau khi chết bị người ta phát hiện là lão đầu hói."
"Chàng trọc đầu ta cũng thích." Tường Vi vừa chải vừa nói: "Duy nhất không tốt chính là, chúng ta đã một thời gian không có song tu."
Đào Nhiên không nhịn được cười, Tường Vi cũng cười. Hai người đối mặt, Tường Vi tới gần cho Đào Nhiên một nụ hôn ôn nhu lâu dài.
"Ta phải đi rồi." Đào Nhiên nói: "Nàng còn nhớ chuyện đáp ứng ta không?"
"Được rồi, chàng đã lải nhải vô số lần." Tường Vi duy trì mỉm cười nói: "Chàng nói muốn ta sống khỏe mạnh tu luyện chăm chỉ sau đó làm người tốt mà."
"Ừ, nàng phải nhớ ngàn vạn lần chớ quên."
Tường Vi: "Yên tâm."
Đào Nhiên cảm giác mí mắt càng ngày càng nặng nề, hắn dùng khí lực cuối cùng nói: "Hôn ta thêm một lần đi, ta muốn nhớ mùi vị của nàng."
Tường Vi tới gần, nhắm mắt lại nhẹ nhàng hôn hắn.
Nụ hôn này kéo dài rất lâu, thời điểm mở mắt ra lại, Đào Nhiên đã đi rồi.
Tường Vi bình tĩnh nhìn nam nhân trên ghế dựa tựa như ngủ say, nội tâm cũng rất bình tĩnh, bởi vì một màn này đã ở trong lòng nàng diễn ra vô số lần. Nàng bình tĩnh ngồi, ngồi thật lâu, trong lòng suy nghĩ rất nhiều.
Bắt đầu từ lần đầu tiên gặp mặt, đạo sĩ thúi đem bản thân đoạt đi, sau đó hắn ở bên bờ biển ngăn trước người mình. Hồi ức giữa bọn họ có rất nhiều rất là nhiều, suy nghĩ một chút Tường Vi khóc, suy nghĩ một chút Tường Vi lại cười. Nàng cứ như vậy khóc cười cười khóc, ở trên đảo nhỏ giữa biển rộng mênh mông đem bản thân biến thành một kẻ ngốc...
Tin tức Huyền Thanh Kiếm Tôn thân tử đạo tiêu ở giữa tu tiên giới nhấc lên một tia gợn sóng, bất quá cũng chỉ là một tia mà thôi, rất nhanh liền bị mọi người quên lãng. Thời điểm chân chính được người đề cập tới lần nữa, là thời điểm tu tiên giới xuất hiện người đầu tiên phi thăng thành công.
Bởi vì người kia tên Tường Vi, trước kia là tu sĩ Hợp Hoan Tông, sau đó là đạo lữ của Huyền Thanh Kiếm Tôn. Nàng cứ như vậy một người ở trên hải đảo không biết bao nhiêu năm, cuối cùng yên lặng phi thăng.
Thế nhân tôn xưng nàng là Tường Vi tiên tử, Hợp Hoan Tông cùng Bồng Lai đều lấy nàng làm vinh.
Thời điểm mọi người nhắc lại Huyền Thanh nói như vầy, ban đầu tất cả mọi người đều cho rằng Huyền Thanh Kiếm Tôn sẽ là người đầu tiên phi thăng thành công, không ngờ hắn chết, đạo lữ của hắn lại thành công.
Mà Hách Uyển ở Bồng Lai đã sớm thành trưởng lão lại biết chân tướng, bởi vì sư phụ bảo nàng sống khỏe mạnh tu luyện chăm chỉ, cho nên nàng vẫn luôn khỏe mạnh mà sống chăm chỉ tu luyện. Hách Uyển một mình đi đến trên đảo nhỏ kia, bãi bể nương dâu bao nhiêu năm trôi qua, trên đảo nhỏ vẫn duy trì dáng vẻ như hai người sinh hoạt.
Hách Uyển nói: "Giờ thì tốt rồi sư phụ, người cũng không cần phải lo lắng nàng nữa."
Bởi vì truyền thuyết về Tường Vi, thế nhân bắt đầu biên soạn truyền kỳ về nàng. Nhưng do niên đại quá mức xa xưa, rất nhiều chuyện không thể kiểm tra, cho nên tăng thêm rất nhiều tưởng tượng của bản thân vào sự tích của nàng.
Nhắc đến câu chuyện về Tường Vi tiên tử và Huyền Thanh Kiếm Tôn, rất nhiều người đều mở đầu như vầy.
"Ngày hôm đó Kiếm Tôn tay cầm phi kiếm cưỡi mây đạp gió tới Ma cung, hắn đưa tay chỉ một cái cung điện sụp đổ, bên trong lộ ra Tường Vi tiên tử cùng đồ đệ của hắn. Hắn vốn là tới cứu đồ đệ, nhưng mà chỉ xa xa nhìn tiên tử một lần, liền từ đó luân hãm. Vì vậy hắn đẩy ra đồ đệ, đưa tay ôm tiên tử vào lòng mang đi..."
"Sau đó a, hắn liền đem tiên tử giam ở bên cạnh mình, mỗi ngày đánh đàn cho tiên tử nghe. Tiên tử nghe tiếng đàn của Kiếm Tôn sinh lòng ái mộ..."
┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴
Truyện khác cùng thể loại
24 chương
40 chương
305 chương
53 chương
20 chương
449 chương
33 chương