Nữ phụ ác độc cười với ta
Chương 45 : Đại lão hợp hoan tông ⑫
Làm hay không làm, đây là một vấn đề.
Trong tất cả nhiệm vụ trước đó Đào Nhiên đều chưa bao giờ gặp loại vấn đề này, bởi vì trước kia bất kể hắn làm hay không làm, cuối cùng cũng phải làm, quyền chủ động không ở trên người hắn. Hôm nay tình huống cũng không khác biệt lắm, vị đại lão đến từ Hợp Hoan Tông hạ cho mình Âm Dương Hợp Hoan Tán, sau đó lại ở chỗ này giả mù sa mưa hỏi mình làm không.
Quả thực quá đáng ghét, Đào Nhiên chưa từng thấy qua người nào vô sỉ mặt dày như vậy.
Ánh mắt Tường Vi nhìn về phía Đào Nhiên, giống như đang nhìn một con mồi nhất định phải có được. Bất luận con mồi giãy giụa như thế nào, cuối cùng cũng sẽ bị bản thân bắt lại.
Nàng nở nụ cười, giang hai tay ra khiêu khích nhìn Đào Nhiên nói: "Lần này ta sẽ không giúp ngươi nữa, ta muốn ngươi tới tự mình giúp ta cởi đai giải y."
Âm Dương Hợp Hoan Tán chính là thánh dược của Hợp Hoan Tông, một khi trúng thuốc này trừ phi cùng người giao hoan, nếu không không thể giải. Dược tính cũng là mãnh liệt không giống bình thường, không giống mấy loại thuốc làm người ta thần chí mơ hồ kia, Âm Dương Hợp Hoan Tán để cho người ở trong trạng thái ý thức vô cùng tỉnh táo, thử một chút cái gì gọi là lửa dục đốt người.
Đào Nhiên cảm giác trong lòng tựa như đốt một đoàn lửa, không phân rõ là lửa dục hay lửa giận. Hắn không muốn để cho Tường Vi được như ý mãi như vậy, lần trước bị nàng đắc thủ còn chưa báo thù, hiện tại một lần nữa cho nàng được như ý, mặt mũi Huyền Thanh Kiếm Tôn không cần sao?
Truyền đi sẽ để người cười đến rụng răng.
Tường Vi khí định thần nhàn đứng cách đó không xa, thở dài nói: "Kiếm Tôn không hổ là Kiếm Tôn, thật có thể nhịn, nếu là người khác trúng thuốc này sợ đã sớm không nhịn được cởi quần, Kiếm Tôn lại vẫn có thể sử dụng ánh mắt hung ba ba này nhìn người ta."
Nhìn dáng vẻ càn quấy của nàng, lần này quyết không thể tùy tiện tha cho nàng.
Đào Nhiên nhìn Tường Vi, bỗng nhiên nhoẻn miệng cười.
Tường Vi nhìn sửng sốt, Huyền Thanh cười?
Huyền Thanh Kiếm Tôn lại cũng sẽ cười như vậy? Nụ cười này cũng... quá câu người đi.
Trên người Tường Vi nóng lên một trận, tựa như bản thân cũng trúng Âm Dương Hợp Hoan Tán vậy.
Đào Nhiên ý vị không rõ nhìn Tường Vi, bỗng nhiên đưa tay để ở trước ngực, sau đó gỡ ngoại bào ra. Thủy sắc ngoại bào rơi xuống dưới chân, lộ ra y phục bên trong. Quần áo vừa thân dán trên người, gầy gò lại bền chắc, đai lưng có chút lỏng bọc ở ngang hông, siết lại eo nhỏ.
Tường Vi mãnh liệt hít một hơi, lòng nói đạo sĩ thúi này, câu người lên liền giống như yêu tinh.
Nàng có chút không kịp chờ đợi, nói: "Ngươi có thể nghĩ thông suốt thì tốt rồi, ngươi yên tâm, ta sẽ cố gắng giúp ngươi chữa thương."
Đào Nhiên cười lạnh một cái, sau đó xoay người đi.
Đi mất tiêu...
Tường Vi đều ngây người rồi, hắn sao lại bỏ đi? Hợp Hoan Tán không cần giải à?
Nàng đi tới, nhặt lên áo khoác Đào Nhiên vứt trên đất, hướng về phía hắn kêu: "Ngươi làm gì a? Tức giận sao? Lại không phải lần đầu tiên, đến mức như vậy sao?" Sau đó đuổi tới.
Đào Nhiên một đường đi thẳng tới nhà mình bên trong rừng trúc, ngồi ở trên giường chờ Tường Vi. Tường Vi vội vàng đuổi tới, nhìn thấy Đào Nhiên ngồi trên giường, nàng yên tâm cười một chút nói: "Hóa ra là muốn đến trên giường a, làm ta giật cả mình."
Đào Nhiên cũng không nói chuyện, chỉ nâng cánh tay lên, hướng về phía nàng ngoắc ngoắc ngón tay.
Một người đang nghiêm túc một khi lãng lên, uy lực thật không thể đong đếm. Tường Vi ngay tức khắc liền bị Đào Nhiên lãng cho tìm không ra bắc, liền choáng váng đi qua.
Trong nháy mắt khi nàng đến gần Đào Nhiên, Đào Nhiên giơ tay vung lên trước mặt nàng, thân thể Tường Vi liền không thể động đậy dù chỉ một chút. Đào Nhiên túm nàng một cái, nàng liền ngã tõm xuống giường.
Tường Vi toàn thân trên dưới chỉ có tròng mắt và miệng có thể nhúc nhích, nàng lúc này rốt cuộc biết bản thân mắc lừa, cuống cuồng nói: "Ngươi làm gì?"
Đào Nhiên đứng ở mép giường, cũng không đụng vào y phục Tường Vi, chỉ là cởi quần nàng. Nói: "Làm cô..."
Tường Vi: "..."
"... Phải làm chứ." Đào Nhiên cười nói: "Cô nhìn xem cô đều đã bỏ thuốc rồi, nếu ta không làm chút gì thật sự là không đủ lễ phép. Cô không phải muốn ta chủ động sao? Vậy thì toàn bộ để cho ta động đi, cô cũng không cần động."
Tường Vi có chút sợ hãi nói: "Ngươi bình tĩnh một chút, loại chuyện song tu này coi trọng chính là ngươi tình ta nguyện hòa hợp gắn bó, ta không thể động đậy như vậy, ngươi cũng không thể tận hứng đúng không?"
"Hừ." Đào Nhiên hừ một cái, từ trong tay áo lấy ra một đống sách. Tường Vi sắc mặt thoắt cái cứng đờ, hỏi: "Đây là vật gì?"
"Sách hướng dẫn bí thuật trong phòng, Hợp Hoan Tông xuất phẩm."
Tường Vi: "..."
Đào Nhiên cũng cởi quần mình, nửa người trên vẫn là bộ dáng y quan chỉnh tề. Hắn bò lên giường, cưỡi ở trên người Tường Vi, lật ra một quyển sách trong đó nói: "Cách áo, khẽ vân vê xx của nàng, đợi đến lúc nàng không kiên nhẫn, liền cọ sát xung quanh vòng ngoài."
Tường Vi: "... Ngươi thế này thật quá đáng."
Đào Nhiên đưa ngón cái ngón trỏ nhẹ nhàng vuốt, cảm thụ chỗ kia của Tường Vi hơi cứng lên. Vì vậy phần eo của Đào Nhiên bắt đầu đung đưa, địa phương cởi quần nửa người dưới cọ sát ở vòng ngoài, nhưng chính là không vào.
Tường Vi dần dần hô hấp dồn dập, không muốn nhận thua, nhưng mà cái này thật quá kích thích. Nàng khuyên nhủ: "Cần gì phải như vậy, ngươi trúng Hợp Hoan Tán, lúc này hẳn còn khó chịu hơn ta, vì sao còn phải nhẫn?"
Đào Nhiên khí định thần nhàn nói: "Nhẫn được thứ người thường không thể nhẫn, mới là người phi thường nên làm."
Hắn lại lật một trang sách, chiếu theo trên đó đọc lên: "Duỗi hai ngón tay, khuấy động chỗ cạn bên trong, đợi nàng không chịu nổi co rúc lại, tạm ngừng. Sau đó lại tiếp tục động, lặp đi lặp lại như vậy mấy lần, suối sâu róc rách, đưa lòng bàn tay đặt tới chỗ cuốn rốn nhẹ nhàng ấn."
Tường Vi nghe mà kinh hồn bạt vía, mắng: "Cái đồ đạo sĩ thúi nhà ngươi, có bản lãnh thả lão nương ra, lão nương muốn cùng ngươi đơn độc đấu... Ắc..."
Đào Nhiên dựa theo trong sách mà làm, hai ngón tay thon dài vừa động vừa nói: "Bên trên nói chỗ cạn, nơi này là chỗ cạn sao? Có phải là quá cạn? Có muốn vào sâu hơn một chút hay không?"
Tường Vi phảng phất như một con vịt lột da nằm trên thớt, hốc mắt nàng không nhịn được có chút ướt át, thật lòng thành ý đề nghị: "Kỳ thực ngươi có thể vào sâu hơn một chút, ta không ngại."
"Không được không được, sách nói phải ở chỗ cạn." Đào Nhiên nghiêm túc lắc đầu nói: "Loại chuyện này Hợp Hoan Tông các cô là chuyên nghiệp, ta nhất định phải làm theo sách hướng dẫn."
Tường Vi: "Cẩu tặc nhà ngươi... Đừng để cho lão nương bắt được ngươi, nếu không lão nương nhất định phải ở trên người ngươi thi triển tuyệt học trọn đời của ta... Ngươi... sao lại ngừng?"
Đào Nhiên: "Vẫn là sách nói, đợi nàng không nhịn được co rúc lại, tạm ngừng."
Tường Vi: "..."
Cứ như vậy sau khi lặp đi lặp lại mấy lần, trên mặt Tường Vi tất cả đều là sống chẳng còn gì lưu luyến.
Đào Nhiên càng ngày càng có hứng thú, hắn tiếp tục lật về sau, thâm tình diễn cảm đọc: "Tách hai chân, mở hai cánh tay, dùng miếng vải đen che cặp mắt. Đôi mắt không thể thấy, cảm xúc càng phát ra rõ ràng."
Tường Vi: "Huyền Thanh, ngươi giả đứng đắn hơn ngàn năm nghẹn đến phát rồ rồi phải không? Hôm nay toàn bộ bùng nổ trên người ta sao? Ta nói cho ngươi biết đây chẳng qua là đồ vật dễ hiểu nhất Hợp Hoan Tông, nếu ngươi rơi vào trong tay ta, ta nhất định đem chí bảo Hợp Hoan Tông dùng ở trên người ngươi, ta bảo đảm!"
Đào Nhiên lấy ra một dải gấm màu đen, buộc trên mắt Tường Vi. Tường Vi mất đi thị giác, cảm giác trên người càng thêm rõ ràng, mỗi một lần Đào Nhiên đụng chạm, mỗi một lần động tác đều ở trong đầu nàng phóng đại gấp mấy lần.
Đào Nhiên lật sách từng trang từng trang, Tường Vi nằm ở trên giường không thể động, chỉ có thể mặc cho hắn động tác.
Đến khi lật đến một trang cuối cùng, Đào Nhiên nói: "Đọc sách quả nhiên rất hữu dụng, một người vô luận sống bao lâu đều cần phải học tập, cái gì không hiểu liền học tập cái đó, từ nay về sau ta nhất định phải giữ vững một trái tim khiêm tốn, sống đến lão học đến già."
Tường Vi sống chẳng còn gì lưu luyến.
Đào Nhiên lại lật ra một quyển khác, nghe được tiếng Đào Nhiên lật sách, Tường Vi kích động nói: "Ngươi còn lật sách, một quyển còn chưa đủ sao?"
"Một quyển sao đủ được?" Đào Nhiên nói: "Trước đó cô không phải đã nhìn qua sao, ta vì cô chuẩn bị một đống sách."
"Eo siết chặt, chậm rãi trầm xuống. Vào sâu thẳng đến hết căn, hướng về phía trước mạnh mẽ đỉnh đến ngừng, sau đó thối lui ra toàn bộ, khẽ động ở chỗ cạn, sau đó phát lực giã ngược vào..."
Hai người này ở trong phòng học tập, không biết bên ngoài đã long trời lở đất. Mẫu Đơn nghe lời Đào Nhiên cút ra ngoài, lại quên mất lúc mình vào Bồng Lai là trốn ở trong tay áo Hách Uyển vụng trộm tiến vào, lúc này nàng ra ngoài không đi cùng Hách Uyển, một ma tu như vậy liền bại lộ ở Bồng Lai.
Hơn nữa nàng hoảng loạn trong lòng, không cẩn thận liền bại lộ. Mấy đệ tử Bồng Lai phát hiện có ma tu nghênh ngang đi tới đi lui ở Bồng Lai Tiên Sơn, lòng nói cái này còn nhịn được sao? Lập tức phái vài người ngăn lại nàng, còn vài người đi thông báo sư trưởng, quả nhiên là có trật tự có phân công rõ ràng.
Mẫu Đơn đột nhiên bị mấy người đệ tử ngăn lại, trong lòng chuông báo động reo vang. Nàng ngược lại không sợ hãi mấy tiểu bằng hữu Kim Đan kỳ này, chỉ là nàng thân ở Bồng Lai, nếu làm bị thương hoa hoa thảo thảo của Bồng Lai, người Bồng Lai sợ là sẽ không chịu bỏ qua cho nàng. Cho nên nàng không dám xuất thủ với mấy đệ tử Bồng Lai, nhưng mấy tên đệ tử này lại không có băn khoăn như vậy, thật vất vả có một lần cơ hội thực chiến, còn không đem hết bản lĩnh toàn thân sao?
Mẫu Đơn bị cuốn lấy không còn cách nào, chỉ có thể vừa cản vừa chạy, dẫn đệ tử Bồng Lai chạy loạn khắp núi.
Sau khi Hách Uyển đi ra không nhìn thấy Mẫu Đơn, trong lòng liền lộp bộp một tiếng, không có nàng che giấu, Mẫu Đơn ra được Bồng Lai sao?
Đương nhiên là không thể, càng về sau động tĩnh của Mẫu Đơn càng ngày càng lớn, kinh động cả Bồng Lai. Thời điểm Hách Uyển tìm được nàng thì đã muộn, nàng đã bắt đầu bị các trưởng lão Bồng Lai vây công.
Loại thời điểm này đệ tử Kim Đan như Hách Uyển là tuyệt đối không xen tay vào được, duy nhất có thể làm chính là mau trở về rừng trúc tìm sư phụ giúp đỡ. Nàng một đường phi đến rừng trúc, sư phụ đã không còn ở nơi hắn thường xuyên đánh đàn. Đến gần nhìn, ném trên đất không phải là y phục của sư phụ sao?
Y phục sư phụ tại sao lại ở chỗ này? Chẳng lẽ sư phụ xảy ra chuyện gì?
Hách Uyển nóng lòng kêu: "Sư phụ!"
Vừa hô vừa chạy vào bên trong tìm, chỉ sợ sư phụ tốt của mình xảy ra cái gì ngoài ý muốn.
Đi tới ngoài nhà trúc, liền nghe thấy bên trong kêu đau một tiếng, một thanh âm nữ nhân khàn khàn nói: "Huyền Thanh, ngươi có bản lãnh dùng sức thêm một chút a."
Sau đó là tiếng sư phụ nhà mình nói: "Lúc nên dùng sức mới dùng sức, lúc không nên động tuyệt không động. Chín cạn một sâu tùy tâm động, đâu cần để ý ai là ai."
"Ta..."
"Sư phụ! Người làm sao vậy?" Hách Uyển dồn sức đẩy ra cửa phòng, kết quả cảnh tượng trong phòng liền đổi mới thế giới quan của nàng.
Tường Vi không nhúc nhích, mồ hôi đầy người hỏi: "Là Hách Uyển tiến vào sao?"
Đào Nhiên vội vàng thả màn trướng xuống, bình tĩnh nói: "Ừ."
"Tại sao đồ đệ ngươi luôn có thói quen ở thời khắc mấu chốt quấy rầy người khác?"
"Là ta không giáo dục tốt." Đào Nhiên nói: "Có cơ hội ta dạy dỗ nó kỹ lưỡng một chút."
┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴
Truyện khác cùng thể loại
24 chương
40 chương
305 chương
53 chương
20 chương
449 chương
33 chương