Nữ phụ ác độc cười với ta
Chương 25 : Nữ nhà giàu chột dạ ④
Sáng sớm chủ nhật lung linh nắng chiếu, nhưng mà tâm tình Nguyễn Quân lại không có sáng sủa như thời tiết. Từ sớm nàng đã dậy sửa soạn trang điểm, nói chính xác nàng từ tối hôm qua đã bắt đầu chỉnh lý bản thân. Nàng làm hết thảy cũng vì muốn ngày hôm sau có thể lộng lẫy chói lóa xuất hiện trước mặt La Nhu, gắng đạt tới vượt trội trên mọi phương diện so với La Nhu.
Quả nhiên nàng khổ cực không có uổng phí, sau khi nàng thấy La Nhu, vô luận là ăn mặc hay trang điểm nàng cũng đều hơn xa La Nhu. Theo lời một người bạn của nàng nói thì chính là, La Nhu đứng bên cạnh nàng giống như nha hoàn vậy.
Nguyễn Quân cầm xách tay nhãn hiệu nổi tiếng đứng trước mặt La Nhu, nói: "Đi thôi, chúng ta đến phố Tường Vi, đã thật lâu không đi mua túi rồi."
Phố Tường Vi là một con đường nổi tiếng xa xỉ của thành phố A, điều kiện gia đình của La Nhu chỉ thuộc loại phổ thông, tuyệt không thể tiêu phí nổi ở chỗ này. Mỗi lần trong lòng Nguyễn Quân không thoải mái liền thích kéo La Nhu tới đây đi dạo, thưởng thức vẻ mặt bối rối cái gì cũng không thể mua của La Nhu, nhìn thấy La Nhu không thoải mái nàng cảm thấy tâm tình thoải mái.
Đúng như dự đoán, nghe được Nguyễn Quân nói muốn đi phố Tường Vi, sắc mặt La Nhu hơi có chút lúng túng. Nàng nói: "Thôi đừng đi, A Giác không thích nơi đó, hay là chúng ta đến phố ăn vặt đi."
Biểu tình trên mặt Nguyễn Quân thoáng cứng ngắc, hỏi: "Giang Giác cũng tới?"
"Ừ, phải." Nhắc tới Giang Giác La Nhu liền rất cao hứng, trên mặt nàng mang theo nụ cười hạnh phúc nói: "Ngày hôm qua mình đến nhà A Giác."
Nguyễn Quân nghĩ nàng đang khoe khoang, đè nén ác độc trong lòng không lộ ra, giống như không thèm để ý hỏi: "Cậu đi gặp cha mẹ Giang Giác?"
"Ừ." La Nhu xấu hổ cúi đầu nói: "Cha mẹ A Giác người rất tốt nga, lần đầu tiên gặp mặt đã cho mình bao lì xì."
Ở thành phố A chỉ khi con dâu tương lai lần đầu tiên đến cửa, cha mẹ đàng trai mới sẽ đưa bao lì xì. Nguyễn Quân giận đến run người, nàng không hiểu, bản thân rốt cuộc có chỗ nào kém hơn La Nhu, Giang Giác tại sao lại thích cô ta?
Nàng ở bên này giận dỗi, La Nhu bên cạnh không chút nào phát hiện tâm tình bạn tốt. Nàng không kịp chờ đợi muốn cùng Nguyễn Quân chia sẻ vui vẻ hạnh phúc của mình, Nguyễn Quân càng nghe càng bực, tính tình đại tiểu thư phát tác nói: "Đừng có nói nữa, tôi một chút cũng không muốn nghe mấy chuyện nhảm của cậu."
La Nhu sửng sốt, tưởng là bản thân quá dông dài, "Cậu làm sao vậy?"
Nguyễn Quân hít sâu một cái nói: "Có chút đau đầu, buổi tối không nghỉ ngơi đủ."
Vốn chỉ là một cái cớ để che giấu bản thân thất thố, La Nhu không biết nghĩ đến cái gì, trên mặt lộ ra thần sắc mập mờ nói: "Tại sao không mang theo bạn trai cậu đi ra gặp thử?"
Nguyễn Quân không phản ứng kịp, "Bạn trai nào? Mình không có bạn trai."
"Cậu cũng đừng lừa gạt mình." La Nhu nhẹ nhàng đụng cánh tay Nguyễn Quân nói: "A Giác đều đã nói với mình rồi, hôm tụ họp tốt nghiệp, các cậu không phải là ở khách sạn..."
Nguyễn Quân chỉ cảm thấy đầu óc nổ tung, thật giống như bị người một đấm đánh trúng mặt vậy. Trong lúc nhất thời tức giận khó chịu ủy khuất xấu hổ xông lên đầu, nàng không thể tin nói: "Giang Giác đem chuyện tối hôm đó nói hết cho cậu?"
"Đúng vậy." La Nhu cười nói: "Bất kể chuyện gì hắn cũng đều sẽ nói với mình, hắn còn nói ngày đó hắn bị hù thất kinh luôn."
Tâm tình Nguyễn Quân lúc này là không cách nào hình dung, nàng muốn đi chất vấn Giang Giác, chuyện riêng tư của người khác có thể tùy tiện nói ra ngoài sao? Nàng thậm chí còn định xoay người chạy trốn, nàng cảm thấy bản thân quả thực không cách nào đối mặt hai người này.
"Tiểu Nhu." Giang Giác từ cách đó không xa chạy tới, cầm trong tay hai ly kem, nhìn thấy Nguyễn Quân, hắn cười nói: "Ai ya, tớ không biết cậu đã tới, tớ chỉ mua có hai cái."
Nguyễn Quân nhìn Giang Giác, đầy lời không nói ra miệng. La Nhu nói: "Bọn mình vừa rồi nói đến chuyện bạn trai Quân Quân, Quân Quân còn không thừa nhận, rõ ràng cậu đều nhìn thấy cả rồi."
Giang Giác có chút lúng túng, dẫu sao hắn cũng xem như là tiết lộ riêng tư của Nguyễn Quân. Bất quá hắn cũng không để ý lắm, hắn cảm thấy Nguyễn Quân là một cô nương tính tình rất tốt, bất kể hắn làm gì Nguyễn Quân đều sẽ không trách hắn. Hắn cũng không để ý cười cười nói: "Đúng vậy, đừng giấu nữa, hôm nào hẹn hắn ra gặp mặt đi."
Đó căn bản cũng không phải bạn trai ta!
Nguyễn Quân gầm thét trong lòng, cách đó không xa Đào Nhiên trên xe quan sát bọn họ nói: "Hai người này rốt cuộc là cố ý hay thiếu đầu óc, không nhìn thấy sắc mặt Nguyễn Quân đều đen thành than rồi sao?"
Tiểu Mỹ lắc lắc đầu gấu trúc, thở dài nói: "Người trẻ tuổi mới vào xã hội, cái gì cũng không hiểu, làm gì biết nhìn mặt đoán ý."
Đào Nhiên: "Chậc chậc."
Hệ thống Tiểu Mỹ nói: "Ký chủ, cơ hội tốt a, ngươi lúc này đi qua cứu Nguyễn Quân trong dầu sôi lửa bỏng, Nguyễn Quân nhất định sẽ buông tha Giang Giác đổi thành thích ngươi."
Đào Nhiên tát lên đầu to của Tiểu Mỹ, mắng: "Ngươi có bị ngốc không, ta lúc này đi qua, ngộ nhỡ Nguyễn Quân hoài nghi ta theo dõi nàng làm sao bây giờ?"
Tiểu Mỹ che đầu nước mắt lưng tròng nói: "Ký chủ ngươi ngược đãi quốc bảo."
Đào Nhiên: "Thiểu năng trí tuệ..."
Bên kia La Nhu vẫn còn nói: "Nghe A Giác nói, bạn trai cậu rất tuấn tú aiz, kêu ra gặp chút đi mà."
Nguyễn Quân lạnh mặt nói: "Hắn không phải bạn trai mình."
"Hả?" La Nhu mặt chấn kinh, "Không phải bạn trai cũng có thể... cái đó?"
Nguyễn Quân mau chóng tỉnh ngộ, Giang Giác cho rằng mình cùng bạn trai ngủ, hiện tại bất luận thế nào cũng không thể để cho hắn nghĩ mình là nữ nhân bừa bãi. Nàng có chút bối rối sửa lời nói: "Mình nói là hắn... hắn là vị hôn phu của mình."
"Vậy à." Giang Giác nói: "Trước nay chưa từng cậu nhắc qua."
Nguyễn Quân chết sĩ diện nói: "Thân phận hắn rất đặc thù, mình không muốn nhắc hắn trước mặt người khác."
Vừa nói còn vừa quan sát sắc mặt Giang Giác, nhìn xem sau khi hắn biết mình có vị hôn phu liệu có một tia buồn bã nào hay không. Bất quá nàng đã định trước phải thất vọng, Giang Giác chỉ cùng La Nhu cùng nhau khuyến khích Nguyễn Quân gọi vị hôn phu của nàng tới chơi.
"Gọi hắn ra đi mà, bận rộn mấy đi nữa cũng phải bồi bạn gái dạo phố a." La Nhu biểu tình người từng trải nói: "Nếu như nam nhân bao giờ cũng dùng bận rộn để qua loa lấy lệ nữ nhân, chứng tỏ hắn căn bản cũng không để ý nữ nhân kia."
Nguyễn Quân cũng muốn kêu cái gọi là vị hôn phu tới a, nhưng mà Chu Gia Diệc người ta căn bản không quan hệ gì với nàng. Cùng ở trong một công ty cũng không thấy mặt, có thể thấy Chu Gia Diệc cũng không muốn dính dáng gì đến mình. Nàng nhìn Giang Giác cùng La Nhu mặt mong đợi trước mắt, nàng lớn bằng này rồi trước nay chưa từng để cho ai xem thường, càng không thể để La Nhu xem thường.
Chỉ có thể đập nồi dìm thuyền, Nguyễn Quân nói: "Các cậu chờ một chút, mình đi gọi điện thoại cho hắn."
Nói xong Nguyễn Quân liền đi tới một khúc quanh, tiếp đó điện thoại Đào Nhiên liền vang lên.
Hệ thống Tiểu Mỹ giơ móng lên trời cười dài: "Ký chủ, cơ hội tốt a, ngươi nhất định phải vững vàng nắm chắc."
"Không cần ngươi nói ta cũng biết." Đào Nhiên nhận điện thoại nói: "Xin chào, tôi là Chu Gia Diệc."
"Chu..." Nguyễn Quân: "Tôi là Nguyễn Quân."
Đào Nhiên mang nụ cười vi diệu trên mặt, thanh âm nghiêm túc nói: "Nguyễn tiểu thư à, xin hỏi có chuyện gì sao?"
Nguyễn Quân cảm thấy vô duyên vô cớ bảo người ta tới bồi mình đi dạo phố thật sự là quá vô lễ, nhưng mà nàng chỉ có thể nhắm mắt nói: "Có thể giúp tôi một chuyện hay không?"
Đào Nhiên: "Cô nói đi."
Nguyễn Quân nói: "Anh có thể giả làm bạn trai của tôi một ngày hay không?"
Đào Nhiên trong lòng buồn cười, ngoài mặt còn phải giả dạng làm một người có nguyên tắc, hắn nói: "Nguyễn tiểu thư, tôi không biết cô có ý gì. Cô vừa bảo không muốn dính dáng gì đến tôi muốn tôi quên mất chuyện tối hôm đó, lại vừa muốn tôi giả làm bạn trai cô? Tôi đều bị cô làm hồ đồ rồi."
"Xin lỗi." Nguyễn Quân lòng cũng tràn đầy áy náy, "Tôi cũng là không còn cách nào, anh còn nhớ người dưới gầm giường ngày đó không? Hắn nghĩ anh là vị hôn phu của tôi, nếu như tôi thừa nhận không có quan hệ gì với anh, hắn liền sẽ cho rằng tôi là một nữ nhân sinh hoạt rất loạn."
Vì gọi tới Đào Nhiên, Nguyễn Quân cũng là liều mạng rồi, "Kỳ thực đó cũng... cũng là lần đầu tiên của tôi."
Tiểu Mỹ nói: "A ~ thiếu nữ đáng thương lại bất lực, hướng nam nhân phát ra lời cầu cứu tuyệt vọng. Nam nhân kia sẽ cứu nàng trong dầu sôi lửa bỏng, hay là sẽ vô tình cự tuyệt?"
"..."
Đào Nhiên hướng về điện thoại nói một câu: "Chờ tôi một chút."
Sau đó lập tức cúp điện, xoay người kéo lông Tiểu Mỹ, "Cho ngươi nói nhiều, cho ngươi nói nhiều, ngươi thành thật khai ra cho ta, ký chủ trước kia của ngươi có phải đều bị ngươi phiền chết?"
Tiểu Mỹ mặc cho Đào Nhiên dắt lỗ tai nó nói: "Ký chủ ngươi vu oan ta, ký chủ trước kia đều là năng lực nghiệp vụ quá nát, tự mình tìm chỗ chết."
Đào Nhiên kinh hãi, "Thật đúng là đều chết hết?"
Tiểu Mỹ: "Ai nha nha, nói lỡ miệng."
Bên kia Nguyễn Quân để điện thoại di động xuống, có chút không hiểu ra sao nói: "Mình hình như... còn chưa nói cho hắn biết vị trí thì phải?"
La Nhu đi tới nói: "Thế nào rồi?"
"Hắn nói hắn lập tức tới ngay." Nguyễn Quân có chút chột dạ nói: "Ừ, hắn nói như vậy."
"Quá tốt rồi, có thể gặp được vị hôn phu của Quân Quân rồi!"
Chờ đến lúc Đào Nhiên lái chiếc xe thể thao sang trọng của hắn tới, ba người bọn họ ba đều rùng mình một phen. La Nhu cùng Giang Giác chấn kinh vì vị hôn phu Nguyễn Quân lại có tiền như vậy, Nguyễn Quân chấn kinh vì Đào Nhiên lại tới thật, hắn làm sao biết mình ở chỗ này?
Đào Nhiên một thân tây trang sang trọng, bước xuống xe giải phóng khí tràng, đầu tiên hướng về Nguyễn Quân ôn nhu cười một tiếng, sau đó nói: "Chào mọi người, tôi là vị hôn phu của Quân Quân, tôi tên Chu Gia Diệc."
Bởi vì Giang Giác và La Nhu đều chưa nghe nói đến Chu Gia Diệc, cho nên bọn họ không chấn kinh lần nữa, chỉ là có chút cẩn trọng cùng Đào Nhiên chào hỏi. Đào Nhiên đi tới ôm eo Nguyễn Quân nói: "Không phải là nói thân thể không thoải mái sao, sao còn ra dạo phố?"
Nguyễn Quân hơi có chút cứng ngắc, bất quá cũng không cự tuyệt động tác của Đào Nhiên, nàng có chút đỏ mặt nói: "Hiện tại đã không sao."
Chu Gia Diệc là nhân sĩ xã hội đã chinh chiến nhiều năm trên thương trường, ba người bên này lại đều chỉ là đám trẻ nhà tranh. Nguyễn Quân thì khá hơn một chút dẫu sao cũng có gia thế, còn hai vị kia nhìn thấy Đào Nhiên liền ngay cả lời đều không nói ra được. bởi vì dĩ vãng đều chỉ gặp mặt tầng lớp phổ thông, trước nay chưa từng nhìn thấy loại thanh niên tinh anh phảng phất bước ra từ trong ti vi này.
Đào Nhiên rất thân thiết nói: "Không biết mọi người muốn đi đâu dạo?"
La Nhu nói: "Bọn tôi định đi phố ăn vặt."
Đào Nhiên khẽ cau mày, mặt nghi hoặc nói: "Phố ăn vặt là nơi nào?"
Nguyễn Quân thầm nghĩ thiên chi kiêu tử như vậy quả nhiên trước nay không đi đến loại địa phương này, nàng nói: "Cách nơi này không xa, bên trong tất cả đều là bán đồ ăn vặt."
"Ăn vặt?" Đào Nhiên nhìn một ngươi chính đang ăn oden đi ngang qua: "Chính là loại thức ăn đó sao?"
Nguyễn Quân: "Ph... Phải." . Truyện Ngôn Tình
Sau đó ba người liền từ trên mặt Đào Nhiên thấy được ghét bỏ thật sâu, sau đó là lo lắng, cuối cùng là ẩn nhẫn. Liền thấy ngữ khí Đào Nhiên rất là bất đắc dĩ nói: "Nếu như em thích, vậy thì đi đi."
Ba người đột nhiên sinh ra một loại cảm giác có tội, bọn họ cảm thấy Chu Gia Diệc là bởi vì bọn họ mà miễn cưỡng bản thân. Giang Giác cảm giác mặt mình đỏ rần, hắn nói: "Kỳ thực cũng không nhất định cứ phải đi phố ăn vặt."
La Nhu ở một bên phụ họa: "Chúng ta cũng có thể đến phố Tường Vi."
Đào Nhiên lộ ra biểu tình như trút được gánh nặng, quay đầu hỏi Nguyễn Quân: "Em đi không?"
Nguyễn Quân: "... Đi."
Tiểu Mỹ: "Ký chủ ngươi đúng là một kịch sĩ."
Đào Nhiên nội tâm: "Hừ, cũng không nhìn xem thế giới trước ta làm cái gì."
Bốn người hai hai đi chung với nhau, nhìn Giang Giác cùng La Nhu đi ở phía trước, Nguyễn Quân nhỏ giọng nói với Đào Nhiên: "Chu tổng..."
"Đừng kêu tôi Chu tổng." Đào Nhiên ôm Nguyễn Quân bả vai, "Tôi bây giờ là bạn trai cô, phải gọi tôi Gia Diệc."
"Gia Diệc..." Nguyễn Quân nói: "Tôi rõ ràng không nói cho anh biết vị trí, anh làm sao có thể chạy tới mau như vậy?"
Đào Nhiên trong lòng đổ mồ hôi, thầm nghĩ không ngờ thiếu chút nữa lộ tẩy, hắn vội vàng nói bậy nói bạ: "Cô không biết điện thoại di động có thể xác định vị trí sao?"
"Vậy sao?" Nguyễn Quân trong lòng cảm giác vi diệu, thầm nghĩ chẳng lẽ bản thân đã lạc hậu, hiện tại tùy tùy tiện tiện là có thể xác định theo dõi vị trí người khác sao? Xem ra sau này điện thoại không thể gọi loạn.
Có Đào Nhiên ở đây, Nguyễn Quân ít nhất không bị động giống như trước nữa. Đào Nhiên biểu hiện đầy đủ tư thái phải có của một bạn trai đẹp trai nhiều tiền, thời điểm Nguyễn Quân lộ ra yêu thích với món đồ nào đó, đều trước nhất móc ra thẻ vàng, thô bạo nói: "Thích thì cứ mua."
La Nhu bên cạnh chỉ có thể nhìn hâm mộ đến mắt đều đỏ, Giang Giác có cảm giác đặc biệt xin lỗi La Nhu. Ai mà ngờ trong lòng Nguyễn Quân cũng không chịu nổi, nàng không muốn tiêu tiền của Đào Nhiên, nhưng loại tình huống hiện tại lại không tiện cự tuyệt. Chỉ có thể nói: "Ngộ nhỡ chờ lát sau không thích nữa làm sao bây giờ?"
"Không sao." Đào Nhiên cười nói: "Có thể tặng người khác mà."
Một trận mua đồ này, trừ Đào Nhiên ra, ba người khác đều tâm lực quá mệt mỏi. Cuối cùng ở thời điểm Đào Nhiên nói muốn đi ăn, ba người thở phào một hơi dài.
Liền nghe Đào Nhiên nói: "Tôi biết trước mặt không xa có một nhà hàng ngầm, mùi vị rất đặc biệt, mọi người nhất định sẽ thích."
Sau đó bọn họ liền đi tới trước mặt một ngôi biệt thự. Giang Giác nói: "Nơi này là nhà hàng? Không phải là nhà dân sao?"
Đào Nhiên bước vào trong sân: "À, nơi này chỉ tiếp đãi khách cố định, khách thường đều không tiếp."
Gõ cửa mới phát hiện có lối đi khác, một vị mỹ nữ mặc sườn xám mỉm cười nói: "Chu tổng đã rất nhiều ngày không tới, hôm nay mang bằng hữu tới sao?"
"Phải." Đào Nhiên nói: "Nghe nói ra món ăn mới, cho nên mang bạn gái tới nếm thử một chút."
Mỹ nữ sườn xám hơi giật mình, Chu Gia Diệc cũng có bạn gái công khai sao? Sau đó nàng liền hướng về Nguyễn Quân mỉm cười nói: "Tiểu thư ngài thật là có phúc."
Nguyễn Quân mặt đẹp ửng đỏ, thầm nghĩ nếu ngươi biết ta đối Chu Gia Diệc làm cái gì, sẽ không nói như vậy đâu.
Trong quá trình ăn cơm, Đào Nhiên đối với Nguyễn Quân càng là chiếu cố chu đáo từng li từng tí. Thậm chí để cho Nguyễn Quân sinh ra một loại ảo giác, giống như Chu Gia Diệc thật sự là bạn trai nàng vậy.
Cho đến khi kết thúc, Nguyễn Quân vẫn còn cảm thấy choáng váng. Đào Nhiên lái xe đưa Nguyễn Quân về nhà, ở trên xe nói: "Sao? Hôm nay tôi biểu hiện thế nào."
"Hả? À." Nguyễn Quân có chút mất tự nhiên nói: "Hôm nay thật là cảm ơn anh, bằng không tôi thật... tiền mua đồ tôi trả lại anh sau."
Đào Nhiên không thèm để ý nói: "Tặng cô chính là của cô, tôi cũng không thiếu chút tiền này."
Nguyễn Quân không biết nên nói như thế nào, không khí trong xe có chút vi diệu, nàng nhìn bóng Đào Nhiên trên cửa sổ xe nói: "Nếu ai làm bạn gái anh, nhất định sẽ rất hạnh phúc."
"Tôi cũng cảm thấy như vậy." Đào Nhiên đậu xe nói: "Nhưng mà có người lại không hiếm lạ."
Thứ gì đang cồn cào trong lòng? Nguyễn Quân cảm thấy mình lại thương tổn tới Đào Nhiên, nàng đặc biệt áy náy nói: "Không phải, anh đặc biệt tốt, chỉ là tôi..."
"Chỉ là cô có người mình thích?"
"Ừ..."
"Chính là Giang Giác hôm nay kia?"
"Ừ..."
"Thứ cho tôi nói thẳng Nguyễn tiểu thư, hắn hoàn toàn không thích hợp cô, vô luận là gia thế hay tính cách lẫn hứng thú." Đào Nhiên nói: "Cô là thật sự thích hắn sao? Hay chỉ bởi vì không có được, cho nên có chấp niệm?"
Nguyễn Quân bối rối một chút, nàng trước nay chưa từng tự hỏi vấn đề này. Cho tới nay nàng thích Giang Giác, chính là thích, nàng trước nay đều không cân nhắc qua tại sao bản thân lại thích Giang Giác.
Đào Nhiên thấy nàng như vậy, liền nói: "Thích một người, hoặc là hắn vô cùng ưu tú, hoặc là hắn đối cô rất tốt, hoặc giả là hắn có điểm nào rất hấp dẫn cô. Theo tôi biết bên cạnh cô nam nhân ưu tú hơn Giang Giác có rất nhiều, vậy xem ra chính là trên người hắn có thứ gì đặc biệt hấp dẫn cô rồi?"
Nguyễn Quân lại sững sờ, bởi vì nàng không nghĩ ra được mình bị thứ gì trên người Giang Giác hấp dẫn. Đây là loại cảm giác rất kỳ quái, thích một người rất lâu, đột nhiên phát hiện không biết bản thân thích hắn cái gì.
Nàng có chút vô lực nhìn Đào Nhiên, "Gia Diệc..."
"Không cần gọi tôi Gia Diệc." Đào Nhiên nói: "Tôi bây giờ đã không còn là bạn trai cô nữa."
Nguyễn Quân lại ngẩn người, Đào Nhiên nói: "Đến nhà cô rồi, xuống xe đi, tôi sẽ không đưa cô vào."
Nguyễn Quân xuống xe, nhìn Đào Nhiên không chút do dự lái xe đi. Trong lòng nàng trống trải như thiếu đi cái gì, điện thoại di động đặt ở trong túi xách reo, nàng lấy ra nhìn, là Giang Giác gọi tới.
Giang Giác rất ít khi gọi điện thoại cho nàng, trước kia chỉ cần là Giang Giác gọi tới Nguyễn Quân bất luận thế nào đều sẽ nhận nghe. Nhưng bây giờ nàng cảm thấy mất hết hứng thú, nhấn tắt âm liền không để ý nữa. Nàng cảm thấy Chu Gia Diệc quả nhiên đã phiền chán nàng, nữ nhân trói nam nhân lên giường lại ngấp nghé bạn trai của bằng hữu như mình, căn bản không xứng làm bạn với thiên chi kiêu tử như hắn.
Về đến nhà, ca ca Nguyễn Tử Kiện mặt mày hưng phấn nói: "Là Chu tổng đưa ngươi trở lại sao? Anh nhìn thấy xe hắn rồi, các ngươi bây giờ đang kết giao sao?"
Nguyễn Quân không ức chế được buồn bã trong lòng, nàng nhào vào trong ngực ba ba khóc.
Nguyễn Tử Kiện không giải thích được nói: "Chuyện gì xảy ra, anh không phải chỉ là hỏi một câu sao."
Ba ba nói: "Ngươi đừng có nói chuyện nữa." Sau đó nhẹ vỗ lưng Nguyễn Quân nói: "Đừng khóc đừng khóc, ba ba ở đây. Bé con có cái gì ủy khuất đều có thể nói cho ba ba, có người dám ức hiếp con ba ba giúp con hả giận."
Nguyễn Quân nức nở nói: "Con không muốn đến Chu thị đi làm nữa."
Cha con hai người hai mắt nhìn nhau một cái, trong lòng đều có cùng một ý tưởng, đó chính là chuyện Nguyễn Quân và Chu Gia Diệc khẳng định thất bại. Ba ba vẫn là thương tiếc con gái, an ủi: "Không đi làm thì không đi làm, con gái Nguyễn gia cả đời không làm việc cũng không sao, ba ba thương con."
Nguyễn Tử Kiện tuy rằng cảm thấy đáng tiếc, nhưng cũng cảm thấy Nguyễn Quân cũng không nhất định cứ phải cùng Chu Gia Diệc. Liền nói: "Thành phố A cũng không phải là chỉ có một mình Chu Gia Diệc hắn trâu bò, muội muội ngươi đừng khóc, ngày mai ca liền giới thiệu cho ngươi người so với Chu Gia Diệc còn ưu tú hơn."
Nguyễn ba ba liền phiền lòng nga, mắng: "Giới thiệu cái quỷ, không nhìn thấy em gái ngươi đang thương tâm sao?"
Nguyễn Tử Kiện lập tức liền không nói nữa, Nguyễn Quân lại nghĩ, bản thân chẳng lẽ thật không ai muốn sao? Nàng cũng không tin không có Giang Giác không có Chu Gia Diệc, nàng liền thành nữ nhân không ai muốn. Nàng lau mặt một cái nói: "Phải giới thiệu, ca ca anh nhất định phải giới thiệu cho em một người vượt trội hơn cả Chu Gia Diệc."
Nguyễn Tử Kiện nghĩ bụng cái này rất khó khăn nga, vì vậy dẫn lửa đi nơi khác nói: "Mẹ nói mẹ nhận biết không ít thái thái phú gia thành phố A, có thể giới thiệu cho ngươi nam sinh ưu tú." (thái thái = phu nhân)
Nguyễn ma ma vừa vặn xuống lầu, nghe như vậy, liền nói: "Quân Quân muốn có bạn trai à? Chỗ mẹ có nhân tuyển đây. Mẹ quen biết một vị Hoàng thái thái, nàng nói nàng có thể giới thiệu cho con đối tượng tốt, để mẹ đi gọi điện thoại cho Hoàng thái thái."
Nguyễn Quân gật đầu, "Ừ, nghe mẹ."
Buổi tối Đào Nhiên tắm xong gọi điện thoại cho Lưu trợ lý, gửi cho hắn tài liệu của Giang Giác và La Nhu, nói với hắn chỉ cần hai người này tới công ty xin việc, nhất định phải thông báo hắn trước tiên.
Hắn dự định khống chế cả nam nữ chính, tốt nhất có thể tuyển bọn họ vào Chu thị, sau đó ngày ngày an bài hai bọn họ đi công tác, không để cho Nguyễn Quân cùng bọn họ gặp mặt.
Chu mẫu gõ cửa tiến vào nói: "Bảo bảo, còn chưa ngủ sao?"
"Vâng, có chuyện gì không?"
Chu mẫu vui vẻ ra mặt nói: "Ngươi lần trước không phải nói thích cô nương kia sao, Hoàng thái thái nói có thể sắp xếp các ngươi ngày mai gặp mặt."
Đào Nhiên không giải thích được nói: "Cô nương nào?"
Chu mẫu quở trách trợn mắt nhìn hắn một cái, lấy ra hình Nguyễn Quân nói: "Nà, chính là nàng, ngươi quên à?
┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴
Truyện khác cùng thể loại
9 chương
9 chương