Nữ Pháp Y Thân Ái

Chương 8 : LỆNH CHA MẸ

Editor: Song Ngư Tôi đã nghĩ đến cái chết hơn một lần trước khi gặp em. Thế giới này vừa dối trá vừa kinh tởm, nó không đáng để tôi nỗ lực mà cố gắng tồn tại. Từ nhỏ tôi đã biết mình rất thông minh, khi đó lúc nào mẹ cũng nói với tôi: Chỉ cần tôi học tập cho giỏi, thi đậu vào trường Đại học thật tốt, khiến cho những người khinh thường chúng tôi phải im miệng. Sau đó, tôi thuận lợi thi đậu vào khoa Hoá Học của Đại học T, hôm ra khỏi thôn ngày ấy thì tôi được như ý nguyện khi nhìn thấy được sự hâm mộ trên mặt những người đó, vì thế tôi cho rằng tất cả thật sự có thể khác đi, nhưng sau đó thì mới biết rằng, tôi sai rồi. Hân Thành là một thành phố khác hoàn toàn so với quê nhà của tôi: Năm hoa mười sắc, lộng lẫy hoa lệ, nó làm tôi lần đầu phát hiện quần áo mình có bao nhiêu quê mùa, giày dính bùn thì mất mặt cỡ nào. Chẳng mấy chốc tôi liền phát hiện ra, trước sự chênh lệch về hoàn cảnh thì dù có nỗ lực nhiều thế nào cũng chỉ là hoa trong gương, trăng dưới nước (*) mà thôi. Cho dù tôi có học nổi bật đến cỡ nào đi nữa thì cũng không bằng những bạn học gia cảnh khá giả được người yêu mến; luận văn tôi hao tốn biết bao nhiêu tâm huyết để viết cũng tuỳ tiện là có thể bị giáo sư giả danh lấy đi; đề tai tôi dẫn dắt hoàn thành thì vĩnh viễn chỉ có thể xếp hạng cuối cùng mà thôi. (*) Hoa trong gương, trăng dưới nước, hay còn gọi là “Kính hoa thủy nguyệt”, thường dùng làm phép so sánh, ý chỉ những thứ tốt đẹp có thể ngắm nhìn và cảm nhận nhưng lại không thể chạm vào, cũng được dùng để ví von cảnh tượng hư ảo, không có thật (nguồn Vườn Hoa của Bạch Trà wordpress). Tôi biết tất cả mọi người đều không thích tôi, ngay cả bạn cùng phòng cũng vậy, bọn họ cảm thấy tôi là một quái thai, là con quỷ nghèo đến từ vùng nông thôn, nhưng mà có liên quan gì đâu, tôi đã sớm chán ghét mọi thứ rồi, tôi khinh thường phải đi lấy lòng thế giới này, cũng khinh thường phải lấy lòng bất kỳ kẻ nào. Cho đến một ngày tôi gặp được em, ở trong mắt mọi người thì em vẫn bình thường như thế thôi, nhưng em chính là ánh sáng duy nhất trong thế giới u ám của tôi. Chỉ có em mới có thể hiểu được tôi, hiểu được tài năng và sự khát vọng của tôi, hiểu được sự chịu nhục và không cam lòng của tôi, mỗi lúc tôi nhìn đến ánh sáng rực rỡ trong mắt em thì tôi sẽ cảm thấy tất cả đều có hi vọng, chúng ta sẽ một gia đình, tôi sẽ cố gắng để em trải qua những ngày tháng vui vẻ nhất. Thế nhưng tất cả đều kết thúc. Tên súc sinh đã hại chết em, ngày đó trên con đường trước cổng trường, tôi lướt qua rất nhiều gương mặt xa lạ, thấy bánh xe dơ bẩn đè nặng lên chiếc váy màu lam mà em yêu thích nhất. Đó là chiếc váy mà tôi tích cóp mấy tháng sinh hoạt phí để mua cho em, ngày thường em đều không dám mặc, sợ làm nó bị dơ. Nhưng bây giờ, chiếc váy kia bị mắc kẹt trong vũng máu, gần như đã nhìn không ra màu sắc ban đầu của nó rồi. Tôi đột nhiên thấy may mắn, may là em không nhìn được, bằng không em nhất định sẽ rất tự trách và đau lòng, mà tôi, sợ nhất là nhìn thấy em đau lòng. Em chết rồi, nhưng tên súc sinh kia lại chưa phải trả giá vì hành động của hắn ta. Đúng vậy, thế giới chính là buồn cười như thế đấy, người có quyền có tiền là có thể tuỳ ý quyết định sự sống chết của người khác, phạm tội rồi mà cũng có thể ung dung ngoài vòng pháp luật. Nhưng em không nên chỉ xuất hiện trong dòng tên họ của nạn nhân trên mạng, em chính là bảo bối quý giá nhất của tôi, còn là mẹ của con tôi nữa……..Nhưng, tất cả mọi thứ đều bị cướp sạch rồi. Vì vậy, tôi quyết định tự mình ra tay, để tên súc sinh kia phải trả giá. Nhưng tôi không muốn phải chôn cùng hắn ta, thế nên tôi đã nghĩ ra một kế hoạch, sau đó tìm người giúp đỡ cho mình. Người kia nhìn rất ngốc, vừa điên rồ lại vừa tham lam, loại người này rất thích hợp để lợi dụng, tôi nói sẽ giúp hắn thì hắn liền bằng lòng phối hợp với tôi vô điều kiện. Lúc đầu mọi thứ diễn ra cực kỳ suôn sẻ, cho dù có sơ hở gì thì tôi cũng tin tưởng mình có thể vượt qua. Ai biết cái tên ngu ngốc kia lại xúc động như thế, tự mình quyết định đi tập kích tên nhà giàu kia, từ lúc anh ta bắt đầu sa lưới thì tôi đã có dự cảm mọi chuyện sớm hay muộn cũng sẽ đổ bể cả thôi. Tôi có hơi hối hận rằng mình không nên chọn cái tên ngu xuẩn như thế để nhờ giúp đỡ, đám cảnh sát kia rất thông minh, bọn họ chắc là sẽ phát hiện ra vở kịch của chúng tôi nhanh thôi, nhưng cũng chả sao cả, tôi không quan tâm mình có bị bắt hay không, cũng không quan tâm mình có bị xét xử hay không. Bởi vì tôi còn có một bí mật, rồi sớm hay muộn gì sẽ có ngày mọi người sẽ hiểu được giá trị của tôi, hiểu được ý nghĩa chuyện mà tôi đã làm, tất cả mọi người sẽ biết ơn tôi, biết ơn cái thằng quỷ nghèo ở nông thôn trong mắt bọn họ, tôi gần như chờ không kịp mà muốn nhìn thấy ngày đó rồi……… Lâm Đào đẩy mắt kính lên, cuối cùng nhìn thoáng qua cuốn nhật ký riêng này, sau đó nhẹ nhàng nhấn con chuột xuống, lạnh lùng nhìn một biểu tượng đầu lâu xuất hiện trên màn hình, để cho tất cả mọi dữ liệu đều tan biến trong ánh sáng màu xanh. Hắn đóng notebook lại, nghe thấy trên hành lang truyền đến tiếng bước chân dồn dập thì vẫn bình tĩnh huỷ ổ cứng đi, sau đó liền đi đến WC, “bùm” một tiếng mà ném vào bồn cầu. Cửa phòng ngủ bị đập “rầm rầm” rung lắc, Lâm Đào nhìn nước bồn cầu nhấn chìm ổ cứng màu đen thì trên mặt lộ ra biểu tình đắc ý. Cuối cùng người ngoài cửa không còn kiên nhẫn chờ nữa mà gọi quản lý ký túc xá tới mở cửa, hắn thờ ơ xoay người, nhìn một đám người mặc cảnh phục đang bao vây hắn lại, la hét muốn dẫn hắn đến Cục ảnh sát để tiếp nhận điều tra. Hắn chỉ nhún vai như không có gì, tuỳ ý để bọn họ còng mình lại, ngẩng đầu đi ra khỏi phòng ngủ. Trong phòng thẩm vấn, Lục Á Minh nhìn chằm chằm thần thái tự nhiên của người trẻ tuổi trước mắt, đưa ra một chồng ghi ghép rồi nói: “Người đồng loã của anh là Đỗ Phi đã nhận tội rồi, tôi khuyên anh tốt nhất cũng nên thành thật khai đi, có lẽ toà án sẽ bì biểu hiện tốt của anh mà giảm bớt hình phạt cho.” Lâm Đào chỉ tuỳ ý liếc mắt, nói: “Sao mấy người phát hiện được?” Lục Á Minh chỉ nhẹ nhàng cười, nói: “Thời gian! Kế hoạch của hai người xác thật không có chút sơ hở nào cả, nhưng thời gian phối hợp thì lại quá hoàn mỹ. Căn cứ vào lời khai của Tần Duyệt thì 10h30p anh ấy rời khỏi xe của Chu Văn Hải, từ con đường đó mà trở lại trường Đại học T mất 20 phút. Mà bạn cùng phòng của anh nói anh đúng lúc trở lại phòng ngủ vào khoảng 10h50p, mấy ngày nay anh bị cảm nên mỗi ngày đều đeo khẩu trang. Mà quan hệ của anh và bạn cùng phòng rất tệ, cho dù là cùng phòng cùng chỗ nhưng trước giờ chưa từng giao tiếp gì cả. Anh ngủ đến khuya hôm sau mới dậy, thậm chí lần đầu bỏ tiết đầu tiên của sáng hôm đó, cho đến khi tất cả mọi người rời đi thì anh mới ra cửa, lúc anh trở về thì đã gần 12g trưa rồi, mà thời gian tử vong của Chu Văn Hải là 6-7 giờ sáng, thời gian này chắc là vừa đủ để anh xử lý thi thể.” Ông vừa quan sát biểu cảm của Lâm Đào, vừa tiếp tục nói: “Đội pháp y của chúng tôi thông qua đối chiếu quan sát thì thân hình anh cùng với Đỗ Phi cực kỳ giống nhau, hơn nữa có mắt kính và khẩu trang che giấu nên chỉ cần cố tránh giao lưu trực tiếp là không có khó để có thể giả thành một người khác. Vì thế chúng tôi lại tìm bạn cùng phòng của anh để điều tra thêm lần nữa, quả nhiên có người để ý hôm đó anh dùng tay trái lấy ly uống nước. Việc tiếp theo thì tương đối đơn giản, cho dù mấy người có cẩn thận thế nào thì cũng không có khả năng xoá bỏ hết mọi dấu vết được, chúng tôi đã tìm thấy dấu vân tay của Đỗ Phi ở trong phòng ngủ của anh, sau đó đã lấy đi đối chứng với anh ta. Anh ta trải qua nhiều ngày thẩm vấn như vậy, vốn dĩ cũng đã thành cây súng hết đạn rồi, anh ta thấy chúng tôi có được chứng cứ thì đã khai hết toàn bộ rồi.” Trong mắt Lâm Đào hiện lên một tia khinh thường, nhẹ giọng nói một câu: “Cái tên ngu xuẩn!” Lục Á Minh vỗ bàn, nâng cao giọng nói: “Thành thật khai nhận đi, ngày 16 tháng này, có phải anh cùng Đỗ Phi chủ mưu lúc đầu định là anh ta bắt lấy Tần Duyệt, còn anh thì bắt Chu Văn Hải đi, sau khi giết người thì lại làm nhân chứng không có mặt ở hiện trường cho đối phương. Kết quả là hai người phát hiện Chu Văn Hải đến nhà của Tần Duyệt, nên nảy sinh ra ý định giết chết Chu Văn Hải rồi đổ tội cho Tần Duyệt, tiếp đó anh sai Đỗ Phi lấy cưa điện trong phòng dụng cụ đi, sau đó theo dõi Tần Duyệt đến nơi cố định, rồi kêu Đỗ Phi mặc áo giả mạo là anh trở lại ký túc xá, còn anh thì mang Chu Văn Hải đi, dùng cưa điện mà giết chết anh ta.” Lâm Đào thoải mái dựa lưng vào ghế, giọng điệu nhẹ nhàng nói: “Đúng vậy, tất cả đều do tôi làm.” Những lời này vừa ra khỏi miệng thì trong phòng thẩm vấn bên cạnh, tất cả mọi người đều thở phào một hơi, gần như muốn vỗ tay hoan hô. Vụ án mạng khiến cả Tổ Chuyên Án phải vất vả gần một tháng trời cuối cùng cũng được phá rồi, không còn những ngày tăng ca không biết ngày đêm nữa, còn phải đối mặt với áp lực từ cấp trên nữa, sợ bị rò rỉ thông tin ra ngoài. Mà Tô Nhiên Nhiên thì vẫn yên lặng ngồi nhìn Lâm Đào ở phòng thẩm vấn bên cạnh: Tại sao hắn ta không hề tức giận vì mưu kế đã bị vạch trần, mà ngược lại có vẻ hơi tự hào, giống như bản thân đã làm một việc cực kỳ rất tuyệt vậy. Cô càng nghĩ càng cảm thấy không thích hợp, vì thế vội vàng đuổi tới cửa phòng thẩm vấn, lại vừa lúc đụng phải Lâm Đào đang bị áp giải ra cửa. Lâm Đào giương cằm, ánh mắt lộ ra vài phần kiêu căng, đột nhiên nhìn chằm chằm cô nói một câu: “Cuộc đời giống như cái đe sắt vậy, càng bị đánh thì càng có thể phát ra nhiều tia lửa.” Tô Nhiên Nhiên giật mình, những lời này nghe cực kỳ quen, hình như là Galileo từng nói qua. Cô nhíu mày không nhịn được muốn truy vấn, nhưng Lâm Đào lại nở một nụ cười thần bí, cũng không quay đầu lại mà đi theo cảnh sát áp giải về phía trước. Tô Nhiên Nhiên quay đầu nhìn lại thì phát hiện bóng dáng hắn ta nhẹ nhàng thong dong, cứ như vậy biến mất ở cuối hàng lang……. Bên ngoài trại tạm giam, Tần Duyệt giơ tay che chắn ánh sáng có hơi chói mắt, tiêu sái hất áo khoác lên vai, hít sâu một hơi bầu không khí tự do đã nhớ nhung hồi lâu, trong đầu thì vẫn còn nhớ lại những lời nói với Đỗ Phi vừa rồi. Lúc anh rời đi thì có đặc biệt đến thăm Đỗ Phi, hỏi ra một vấn đề mà bản thân đã băn khoăn thật lâu: “Vì sao anh lại hận tôi? Là bởi vì tôi kêu chú Đỗ đi mua rượu mà hại chú ấy bị xe đâm chết sao?” Đỗ Phi hừ nhẹ một tiếng, trừng mắt căm giận nhìn anh mà nói: “Ba tháng trước, tao thiếu nợ cờ bạc, còn sắp bị người ta chém chết, tao kêu ông ấy đến tìm mày mượn 10 vạn! 10 vạn Tệ thôi! Đối với mày mà nói thì chỉ là một ván bài mà thôi, thế mà mày vẫn nhẫn tâm không cho bố tao mượn, bố tao làm trâu làm ngựa cho nhà họ Tần mày nhiều năm như vậy, mà ở trong lòng mày ông ấy cũng trả đáng giá bằng chỗ tiền đó nữa sao? Bây giờ ông ấy cũng chết rồi, còn tao thì cái gì cũng không có, đương nhiên muốn tìm mày tính sổ rồi!” Tần Duyệt sững người, sau đó ánh mắt lộ ra vẻ bi ai, nhẹ giọng nói: “Trước giờ chú Đỗ chưa tìm tôi để mượn tiền.” Sau đó anh đứng lên cũng không quay đầu lại mà rời đi. Lầm thứ hai đứng ở đầu đường ồn ào nhộn nhịp, anh đột nhiên cảm thấy thật mỉa mai làm sao: Mấy năm nay anh cố ý hay vô tình đắc tội rất nhiều người, cũng từng nghĩ tới sẽ bị người ta trả thù, nhưng thật sự suýt nữa đẩy anh xuống vực sâu, thì lại là việc nhỏ xíu mà anh vốn không thể nào biết được. Có lẽ những thứ bụi bặm vốn tưởng rằng nó nhỏ bé, nhưng thật sự lại giấu rất nhiều sợi tơ không thể nhìn thấy được, ai cũng không biết, vận mệnh rồi sẽ dẫn mình tới một phương hướng nào. Anh lắc đầu, quyết định không suy nghĩ vấn đề sâu sắc này nữa, chuẩn bị hẹn một đám bè chứ không phải bạn của mình đi xả xui. Ai dè vừa mới đứng yên thì trước mặt có một chiếc xe thương vụ đang chạy băng băng trên đường bỗng dừng lại, trên xe có hai người mặc đồ đen bước xuống, không nói một lời mà mạnh mẽ đẩy anh lên xe. Tần Duyệt vừa mới ra khỏi lao ngục thì lại gặp một biến cố này nữa, trong lúc nhất thời trở nên ngốc luôn, thử mãi cũng không thoát khỏi sự trói buộc của hai người đó, nên chỉ đành phó mặc cho số phận, trơ mắt nhìn chiếc xe kia chở anh vào một tiểu khu tầm trung. Hai người đàn ông lực lưỡng một trái một phải áp tải anh vào thang máy, sau đó trực tiếp mở chốt cửa ra rồi ném anh lên sô pha. Anh nhìn bốn hướng mà đánh giá, đây là một căn hộ Duplex nhỏ, diện tích không tính là lớn, nhưng được dọn dẹp rất gọn gàng sạch sẽ, cũng rất có hơi thở của một căn nhà, thật sự không giống với nơi dùng để bắt cóc tống tiền. Đang tự hỏi thì giương mắt lên nhìn thấy một người quen, hiếm khi Tô Nhiên Nhiên không mặc trang phục tối màu, cả người màu trắng áo thun và quần vận động, vẫn cột tóc đuôi ngựa như ngày thường, thoạt nhìn lại có thêm vài phần sức sống tuỏi trẻ. Trên tay cô cầm hộp sữa chua, mắt nhìn thẳng đi ngang qua mặt anh, sau đó ngồi xuống sô pha phía đối diện, giống như căn bản không phát hiện có thêm mấy người xa lạ ở trong nhà, cúi đầu chuyên tâm ăn sữa chua. Trong đầu Tần Duyệt đầy dấu chấm hỏi, không thể hiểu được thế nào, ngồi nửa ngày cũng cảm thấy không thú vị, vì thế anh đến bên cạnh của Tô Nhiên Nhiên, dùng giọng điệu không đứng đắn mà hỏi: “Sao thế, coi trọng anh đây rồi hả? Muốn cường thủ hào đoạt (*) sao?” (*) cường thủ hào đoạt: là dùng sức mạnh và lời đe dọa hống hách để chiếm đoạt. Tô Nhiên Nhiên quay đầu, khoé mắt hờ hững nhìn lại anh, như đang nhìn một tên ngốc ồn ào vậy. Tần Duyệt bị nhìn đến không được tự nhiên rồi ngại ngùng lùi về chỗ cũ, anh suy nghĩ vài giây rồi lại thay đổi một tư thế thoải mái ngã người dựa vào sô pha: Muốn quản thúc anh à, cho dù đây là cái động yêu quái thì ai là Bạch Cốt Tinh, ai là thịt Đường Tăng còn chưa biết được đâu. Tô Nhiên Nhiên ăn xong sữa chua, cuối cùng cũng ban phát từ bi, chỉ vào một phòng trong phòng khách, nói: “Bố anh ở bên trong đấy?” Lần này Tần Duyệt thực sự giật mình, nhảy người hét lên: “Ông ấy ở đây làm gì chứ?” Biểu cảm của Tô Nhiên Nhiên vẫn hờ hững như cũ, nhàn nhạt nhả ra hai chữ: “Đàm phán!” Cùng lúc đó, Tô Lâm Đình trong phòng đứng lên hét to: “Làm sao được chứ! Ông cũng thấy rồi đó, nhà này chỉ có tôi với Nhiên Nhiên hai người ở thôi, tôi lại thường xuyên vắng nhà, đến lúc đó hai đứa nó trai đơn gái chiếc thì làm sao được chứ!” Tần Nam Tùng vẫn tủm tỉm cười nói: “Việc này ông cứ yên tâm, thằng con trai này của tôi tuy khốn nạn vô sỉ, nhưng cũng không hèn mạt đến mức đó đâu!” “Không được, không được đâu.” Tô Lâm Đình nóng ruột đi quanh phòng, trong miệng vẫn nói mãi: “Ông muốn dạy con thì tự mình dạy đi chứ, đưa đến chỗ tôi làm gì chứ!” Tần Nam Tùng di chuyển chén trà trong tay, thở dài nói: “Đều do lúc trước tôi không quá quan tâm đến nó, bây giờ nó lớn lên rồi lại có khúc mắc với tôi, cho dù muốn dạy cũng không dạy được. Lần này nó có thể bình an không có việc gì ít nhiều cũng nhờ Nhiên Nhiên nhà ông, ít ra lão Tô ông cũng dạy được một đứa con gái ngoan. Vì vậy tôi nghĩ, vừa hay ném nó tới cho hai người dạy dùm tôi, nói không chừng mưa dầm thấm lâu có thể bẻ gãy cái mầm méo lệch này lại.” Ông ấy nhìn bộ dáng vẫn không mấy tình nguyện của Tô Lâm Đình thì trong mắt hiện lên một tia khôn khéo, nói: “Lão Tô à, chi phí của phòng thực nghiệm kia của ông, mấy năm nay hội đồng quản trị có không ít ý kiến, nếu không phải phải do tôi dùng sức bãi bỏ ý kiến số đông thì sao ông có thể hàng năm thuận lợi kiếm được tiền chứ. Ông xem, bây giờ tôi có việc muốn nhờ, có phải ông cũng nên giúp đỡ ít nhiều không.” Sao Tô Lâm Đình không nghe ra được lời này có tính uy hiếp chứ, nhất thời nhớ đến hạng mục thực nghiệm mà mình xem như là cuộc sống, nhất thời lại nhớ đến đứa con gái bảo bối thì ông lập tức do dự. Tần Nam Tùng thấy biểu cảm ông thả lỏng thì lập tức rèn sắt khi còn nóng, tiếp tục thuyết phục: “Ông yên tâm đi, đứa nhỏ này ở nhà ông, tiền sinh hoạt phí tôi phải đưa tuyệt đối không ít, nếu nó có làm chuyện xấu mà hai người không thể chịu được thì tôi lập tức dẫn nó trở về. Đúng rồi, sang năm tôi sẽ nghĩ cách để giúp chi phí phòng thực nghiệm của ông tăng thêm 20%.” Tô Lâm Đình nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng cắn răng nói: “Vậy nói trước, chỉ một tháng thôi đó!” Tần Nam Tùng buông chén trà, gương mặt đầy đắc ý, sau đó hai người cuối cùng cũng mở cửa phòng ra phòng khách, Tần Duyệt vừa thấy ông ấy đến liền vội vàng nhảy dựng lên hỏi: “Bố, cuối cùng bố đang làm cái quỷ gì thế?” Tần Nam Từng cười nói: “Bố đã dừng tất cả thẻ của anh rồi, từ hôm nay trở đi anh cứ ở lại trong nhà chú Tô, cố gắng sửa lại những thói hư tật xấu đó đi. Trong lúc này bố sẽ không đưa tiền cho anh nữa, nếu anh muốn tiền sinh hoạt phí thì cứ tìm chú Tô mà lấy, còn việc chú ấy có cho anh hay không thì đó là việc của chú Tô, ồ không, để Nhiên Nhiên quyết định đi.” Lời nói còn chưa dứt, thì ông ấy nghe hai tiếng kháng nghị đồng thời vang lên trong phòng khách: “Con/Cháu không đồng ý!” Tần Nam Tùng đã sớm đoán trước được, nụ cười vẫn không thay đổi mà tiếp tục nói: “Chuyện này bố đã thương lượng với lão Tô rồi, cứ quyết định như vậy đi!” Editor có lời muốn nói: Kỳ thật, đây là chương truyện mà t thích và tâm đắc nhất trong vụ án đầu tiên đấy. Nếu là ai trong trường hợp của Lâm Đào, bị mất đi người mình yêu thương nhất, người đã kéo mình ra khỏi đống bùn lầy thì cũng sẽ trở nên điên cuồng như vậy. Thế nhưng Lâm Đào đã dùng sai cách để trừng phạt những người làm sai ấy, suýt nữa thì còn hại thêm người vô tội khác.