Nữ Pháp Y Thân Ái

Chương 54 : CHIẾN THẮNG CỦA NHÓM FFF

“Anh phải sống, sau đó em sẽ trực tiếp chính miệng nói cho anh nghe!” Tần Duyệt đưa điện thoại đến trước mắt, sau khi mở to hai mắt xác nhận cuộc điện thoại này không phải ảo giác của anh thì mới không nhịn được mà muốn cười thoả thích rồi lại muốn khóc to một trận. Giấc mộng mà anh đã từng mơ cả trăm ngàn lần, rốt cuộc khi anh bước một chân vào quỷ môn quan đã được thực hiện! Anh nhất thời không thể hiểu được tâm trạng của mình, chắc là giống cảm giác bị thiên thạch và mật đường đập trúng cùng lúc vậy. Ngực anh dường như sắp bị lấp kín tràn đầy, có vô số lời muốn nói với cô nhưng cổ họng thì thắt lại, nghẹn cả nửa ngày cuối cùng mới bật ra được một chữ “Em”……….. Tô Nhiên Nhiên không ngừng xem thời gian, cô nóng ruột đến mức tim như muốn nhảy ra ngoài, cô quyết đoán nói: “Sắp hết thời gian rồi, bây giờ em đang ở trên đường, em sẽ lập tức liên lạc với Lục đội để xác nhận địa điểm của anh, anh đợi em đấy!” Lúc này Tần Duyệt mới phản ứng lại: “Cái gì? Em ở trên đường…….Nè! Em không được tới đây! Em nghe thấy không.” Nhưng anh còn chưa nói xong thì đầu dây bên kia đã cúp máy, lúc gọi lại thì bên kia báo máy bận. Anh vội vàng nhìn về phía đồng hồ đếm ngược, chỉ còn chưa đầy 8 phút, thời gian vào giờ này trở nên vô cùng khó khăn. Anh sốt ruột đứng lên lại ngồi xuống, sau đó dùng lòng bàn tay đã ướt đẫm mồ hôi siết chặt điện thoại để trên trán, trong lòng thì cầu nguyện: “Trăm ngàn lần em đừng đến đây, trăm ngàn lần không thể xảy ra chuyện gì!” Cái suy nghĩ không có chí tiến thủ vừa nãy lại bắt đầu lung lay, anh muốn tiếp tục sống, chưa bao giờ anh muốn sống mãnh liệt như bây giờ! Cuộc đời của anh chưa từng xuất hiện điều gì đáng để anh mong đợi, nhưng bây giờ, cô gái của anh đang đợi anh, nếu không nghe được câu nói kia vậy, có thành quỷ thì anh cũng sẽ bứt rứt không cam lòng. Tô Nhiên Nhiên nhìn dòng xe cộ đang chầm chậm di chuyển bên ngoài cửa sổ, cô nóng ruột đến đứng ngồi không yên, không ngừng quay sang thúc giục: “Bác tài, có thể chạy nhanh chút được không?” Tài xế bất đắc dĩ nói: “Không có cách nào, giờ này kẹt xe lắm, tôi cũng không thể bay qua được.” Cô lại nhìn xuống đồng hồ, xem ra cô chạy đến không còn kịp nữa rồi, vì thế cô tập trung tinh thần phân tích từng thông tin vừa rồi cô đã ghi lại. Vừa rồi Lục Á Minh có nói rằng bọn họ gần như đã tìm khắp cả toà nhà, vậy thì không có khả năng Tần Duyệt không nghe được tiếng bước chân, trừ khi chỗ của anh bị giam là một không gian riêng biệt. Chỗ đó không có cửa sổ, nhưng cũng không có mùi lạ, vậy thì có thể nói lên rằng đó không phải là WC, còn có mùi mốc và mùi vôi nữa, vậy nó là gì? Làm sao lại có vôi trong toà nhà văn phòng chứ……..Cô đột nhiên sực tỉnh: “Chất hút ẩm! Chất hút ẩm có mùi như vôi. Vì vậy cô vội vàng gọi điện thoại cho Tần Mộ, nói đại khái về suy đoán của mình, sau đó hỏi tiếp: “Xung quanh căn phòng đó có lẽ khá trống trải, ngày thường chắc hẳn có rất ít người tới, chắc là dành cho mục đích lưu trữ, anh có thể nghĩ ra đó là ở đâu không?” Tần Mộ suy nghĩ rồi hét to: “Tầng trên cùng! Tầng trên cùng có phòng lưu trữ để một vài tài liêu cũ, bây giờ tụi anh sẽ qua đó ngay, nhưng mà, anh nhớ rõ căn phòng đó có cửa sổ.” Tô Nhiên Nhiên sốt ruột cắn đầu bút, chẳng lẽ là có chỗ nào sai sao? Lúc này, một chiếc xe ngừng bên cạnh chiếc xe taxi của cô, chặn hết ánh sáng chiếu vào cửa sổ, cô đột nhiên hiểu ra: Không phải không có cửa sổ, mà cửa sổ đã bị che kín rồi! Vì thế cô lập tức nói vào loa điện thoại: “Mọi người đến đó thì nhất định không thể rời khỏi đó ngay được, chỗ đó có lẽ đã bị Hàn Sâm dùng cái tủ với mấy đồ linh tinh nguỵ trang che kín một nửa căn phòng, vì vậy nên khi mọi người tới cửa cũng sẽ tưởng rằng ở đó không có ai hết.” Tần Mộ chỉ cảm thấy cả người lạnh lẽo, kế hoạch cứ chồng chéo lên nhau khiến bọn họ chỉ cần một sơ suất nhỏ thôi thì Tần Duyệt rất có thể phải mất mạng. Anh ấy nhìn đồng hồ, chỉ còn 6 phút nữa thôi, vì thế anh ấy theo đám người Lục Á Minh liều mạng chạy lên tầng trên cùng, sau khi đập cửa phòng lưu trữ ấy ra thì lớn tiếng gọi: “Tần Duyệt, chú có ở trong đó không?” Anh ấy nghe được tiếng kéo lê của dây xích, sau đó là tiếng nói kích động hơi run rẩy của Tần Duyệt: “Anh? Là anh sao?” Khi nghe được tiếng nói của anh thì tất cả mọi người đều vui mừng khôn xiết, nỗ lực lâu như vậy, cuối cùng cũng không uổng phí. Bọn họ nhanh chóng dọn sạch cái tủ và mấy đồ vật linh tinh của trước mặt, quả nhiên bọn họ thấy Tần Duyệt đang ngồi trong góc tường, cổ tay bị còng ở chân bàn, bên cạnh là một quả bom với những đường đi phức tạp. Ánh sáng đột ngột khiến Tần Duyệt phải che mắt lại, nhưng anh rất nhanh nhìn đồng hồ đếm ngược kia từ những khe hở của ngón ta và nói: “Mọi người cẩn thận, quả bom sắp nổ rồi.” Lục Á Minh bảo những người khác lùi ra xa, có một khoảng thời gian ông từng học kiến thức tháo gỡ bom, nhưng thời gian chỉ còn ba phút cuối cùng, bây giờ muốn gỡ quả bom thì e đã không còn kịp rồi. Ông lại nhìn dây xích trên tay của Tần Duyệt, hối hận vì sao hôm nay mình không mang theo súng, bằng không đã có thể nhanh chóng phá vỡ sợi xích rồi. Tần Duyệt thấy biểu cảm của Lục Á Minh thì biết quả bom này rất khó giải quyết, vì thế yếu ớt mà lùi về sau, nói: “Nếu không được thì mọi người nhanh chóng rời khỏi đi, càng xa càng tốt.” Lục Á Minh vẫn tập trung tinh thần chăm chú nhìn quả bom trước mắt, sau đó nhanh chóng phán đoán lực mạnh của nó, rồi ngẩng đầu quyết đoán, nói: “Có hộp sắt nào hay không, bây giờ chỉ có thể bỏ quả bom này vào, giảm thiểu thương tổn của nó càng nhiều càng tốt.” Tần Mộ căng thẳng không ngừng chảy mồ hội, vội vàng chỉ vào một hướng, nói: “Có, lúc trước có một cái bể chứa nước không dùng ở đằng trước, chính là cái đó.” Lục Á Minh nhanh chóng ôm quả bom chạy về bên kia, sau đó lộn nhào trở lại và đóng chặt cửa lại, gần như đồng thời nghe một tiếng nổ “ầm” thật to, ngọn lửa từ xa lao tới làm rung chuyển sàn bê tông dưới chân bọn họ. Tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, chỉ cảm thấy mấy chục phút này quả thật vừa dài vừa kích thích, sau đó thì vỗ tay chúc mừng lẫn nhau: May mà không có ai bị thương cả. Tần Mộ châm điếu thuốc ngồi xuống bên cạnh Tần Duyệt, không nhịn được mà gãi đầu của anh rồi cười nói: “Xem ra mạng tên nhóc nhà chú cũng lớn đấy!” Tần Duyệt đột nhiên khẽ động dây xích, sau đó lớn tiếng kêu: “Nhanh đưa tôi ra khỏi đây đi, tôi có chuyện rất quan trọng phải làm.” Mấy người đem rìu tới, ba cái lần tách sợi dây xích ra, Tần Duyệt đứng lên rồi chạy nhanh ra ngoài, lúc đi ngang qua người Lục Á Minh thì hơi dừng chân lại, nhẹ nhàng nói: “Cảm ơn.” Lục Á Minh hừ nhẹ một tiếng, ông nhìn thế nào cũng không vừa mắt con người Tần Duyệt này, vì thế chỉ lạnh lùng trả lời: “Không cần, đó là chức trách của tôi.” Mà giờ phút này ở dưới toà nhà, Tô Nhiên Nhiên mới từ xe taxi chạy ra thì thấy ngọn lửa cao vút trên mái toà nhà, trái lập tức co rút dữ dội. Cả đời này cô chưa từng sợ hãi như bây giờ, cô vội vàng siết chặt nắm tay chạy vào trong toà nhà, nhưng vừa mới đi đến cửa lớn thì hai chân mềm nhũn, cô không dám chạy tiếp về phía trước nữa. Cô móc điện thoại ra muốn gọi hỏi nhưng có thế nào cũng không thấy rõ con số, cô vội vã lau đi giọt nước mắt không ngừng rơi xuống trên màn hình, nhưng dường như không thể lau đi hết được, lúc này cô đột nhiên nghe thấy tiếng nói cách đó không xa truyền tới: “Em khóc sao?” Tô Nhiên Nhiên ngẩng đầu xoa đôi mắt, cô thấy Tần Duyệt chật vật, đang thở hổn hển chạy từ trên lầu xuống. Cô cảm thấy bộ dáng bây giờ của mình thật mất mặt, còn chưa nghĩ ra nên làm thế nào bây giờ thì đã bị anh mạnh mẽ kéo vào trong lòng, hơi thở dồn dập phả lên mặt, hôn lên những giọt nước mắt cô chưa kịp lau đi. Tần Duyệt ôm chặt cô vào lòng, nhưng chỉ ôm thôi căn bản là không đủ, anh còn muốn mạnh mẽ hôn lấy cô, thậm chí mạnh mẽ mà……. Đột nhiên đằng sau truyền tới vài tiếng ho khan, vừa ngẩng đầu lên thì thấy những người khác từ thang máy bước ra, Tần Mộ nắm tay đặt bên môi, ý bảo chỗ này là nơi công cộng, muốn anh tem tém lại một tí. Mà Lục Á Minh và mấy đồng nghiệp đứng bên cạnh thấy một màn này thì đã tiến vào trạng thái hoá thạch: Cái cú cua khét này cũng quá xuất sắc đi chớ! Tần Duyệt cảm thấy mấy người này đúng là quá chướng mắt, vì thế anh ấn đầu của Tô Nhiên Nhiên vào trong lồng ngực của mình, sau đó hất cằm nói: “Nhìn cái gì mà nhìn? Chưa nghe nói ‘Phi lễ chớ nhìn’ (1) sao?” (1) Phi lễ chớ nhìn: không nhìn điều sai, trái lễ nghi. Lục Á Minh thấy suy đoán của ông trở thành sự thật, ban đầu ông cảm thấy vô cùng đau khổ, vì thế xụ mặt lườm anh một cái, sau đó trực tiếp đi về phía Tô Nhiên Nhiên: “Tô chủ kiểm (2), cháu cứ trực tiếp chạy đến đây như vậy, công việc hôm nay còn chưa làm xong đúng không?” (2) người đứng đầu kiểm tra Tô Nhiên Nhiên vùng vẫy trong lồng ngực của anh, cô ngẩng đầu áy náy, nói: “Bây giờ cháu về ngay!” Tần Duyệt sốt ruột, cánh tay siết chặt rồi chôn đầu trong mái tóc của cô và nói: “Em không thể đi!” Lại thấp giọng nói bên tai của cô: “Em còn nợ anh một câu còn chưa nói đấy.” Trong lòng Tô Nhiên Nhiên vô thức hoảng hốt, cô vội vàng tránh ra và nói: “Em phải về làm việc, có chuyện gì về rồi lại nói.” Đi một chuyến đến bờ vực giữ sự sống và cái chết, cuối cùng anh mới chờ được đến giờ phút này, nào có đạo lý tuỳ tiện buông tay. Tần Duyệt vẫn cứng đâu không chịu buông tay, cuối cùng vẫn là Tần Mộ ở bên cạnh kéo ra, ra hiệu ánh mắt, ý bảo: Người ta mới cứu chú một mjang, tốt xấu gì chú cũng nên cân nhắc tí chứ. Cuối cùng, Tần Duyệt chỉ đành đặt cược buông tay ra, sau đó lại an ủi bản thân: Câu nói quan trọng như vậy chắc chắn phải tìm một thời điểm lãng mạn đầy cảm xúc mà từ từ nói mới được, cũng tiện sau khi nói xong còn làm chuyện khác nữa. Tận cho tới khi ngồi trên xe cảnh sát, Lục Á Minh nhịn cả nửa ngày cũng không nhịn nổi nữa mà nói với Tô Nhiên Nhiên: “Tiểu Tô à, đáng lẽ chuyện riêng của cháu thì chú không nên quan tâm, nhưng cháu hẳn nên biết Tần Duyệt là loại người thế nào mà, cháu cũng không thể nhất thời đầu óc lù mù mà bị cậu ta lừa được.” Trong lòng Tô Nhiên Nhiên cũng sầu không thôi: Vừa nãy nhất thời xúc động hứa hẹn như vậy, với cái tính cách của người nọ thì nếu không thuận theo thì sẽ không buông tha mà quấn tới khi cô nói ra mới thôi, nhưng cô thật sự không mở miệng được. Bảo cô nói mấy cái lời đó thì còn khó chịu hơn cả chém cô một nhát nữa. Lục Á Minh thấy vẻ mặt rối rắm của cô thì tưởng rằng cô nghe lọt tai những lời mình nói, lại tiếp tục khuyên bảo: “Cháu còn trẻ, ở phương diện này cũng không có nhiều kinh nghiệm, nên cháu cần phải thận trọng hơn nữa.” Tô Nhiên Nhiên cúi đầu, hai tay xoắn xuýt lại, đột nhiên cô lại nghĩ: “Vừa nãy gấp gáp quá nên cũng quên mất hỏi anh có bị thương ở chỗ nào không. Chẳng qua khi nãy anh dùng sức ôm cô như vậy thì chắc không sao nhỉ. Lục Á Minh kết thúc cả chuỗi dài mấy lời khuyên bảo, cuối cùng hỏi: “Chú nói nhiều như vậy, cháu hiểu chưa?” Lúc này, Tô Nhiên Nhiên mới hoàn hồn, cô thấy Lục Á Minh đầy mong chờ nhìn cô, vì thế không rõ đầu đuôi mà trả lời một tiếng: “Vâng.” Bây giờ Lục Á Minh mới hài lòng thở phào nhẹ nhõm, cảm giác như ông đã kéo Tô Nhiên Nhiên ra khỏi hố lửa kịp thời, rất có cảm giác thành tựu. Trong toà nhà Á Cảnh, Tần Duyệt nhấc chân định rời đi nhưng Tần Mộ lại giữ chặt lấy anh và nói: “Em muốn đi đâu đấy?” Tần Duyệt nhìn anh ấy và nói: “Về nhà chứ sao ạ.” Tần Mộ nheo mắt: “Đúng vậy, em phải về nhà nhưng mà không phải về nhà họ Tô. Anh mới gọi điện thoại cho bố, bố đã sai người tới đón em về, bố bảo em đại nạn không chết, dù sao cũng phải về nhà ăn một bữa cơm với gia đình.” Phản ứng của Tần Duyệt cực kỳ trực tiếp: “Em không đi.” Tần Mộ chỉ hai gã vạm vỡ mặc áo đen đeo kính râm đứng ngay cửa, cười nói: “Chú cảm thấy em đánh thẳng được bọn họ sao?” Vì thế Tần Duyệt không cam tâm tình duyệt mà bị áp giải về nhà, bị Tần Nam Tùng lôi kéo nói rất nhiều điều, còn bà Tần thì ôm anh khóc một hồi lâu, đúng là nếu không phải sống sót qua cái chết thì anh cũng không hiểu được bản thân mình vẫn có vị trí trong lòng của bọn họ. Miễn cưỡng ăn xong một bữa cơm, anh lại buông đôi đũa xuống đi ra ngoài khiến bà Tần tức giận đến mức lau nước mắt, Tần Nam Tùng phất tay, nói: “Cứ để nó đi đi, cuối cùng cũng có một chỗ có thể quản thúc được nó rồi.” Tần Duyệt lòng nóng như lửa đốt chạy về nhà, Tô Nhiên Nhiên đang ở phòng khách cho Lỗ Trí Thâm ăn, vừa thấy anh thì lạnh lùng nói: “Anh đâu có ở nhà chờ em.” Một phút anh cũng chờ không được nữa mà trực tiếp đè cô lên ghế sô pha, đầu tiên cắn một cái lên môi của cô: “Nói!” Tô Nhiên Nhiên chột dạ quay đầu đi: “Nói cái gì chứ?” Anh chống lên trán của cô, trong ánh mắt ẩn chứa sự đàn áp: “Em biết nên nói gì mà.” Tim Tô Nhiên Nhiên đập loạn, nhưng cô vẫn bình tĩnh trả lời: “Quên mất rồi.” Tần Duyệt híp mắt, bàn tay to giữ cái gáy của cô lại, vừa gặm nhấm trên môi của cô vừa hung dữ nói: “Vậy để anh đây làm em nhớ lại.” Anh thề, tối nay nhất định phải xử cô đến xin tha rồi nói ra câu đó mới thôi. Ai biết con chưa làm nóng người xong thì đã nghe thấy nhảy đến cửa chít chít kêu to, sau đó thì có tiếng chìa khoá mở cửa. Hai người hoảng sợ ngồi dậy, vội vàng sửa sang lại quần áo. Tô Lâm Đình vừa vào cửa thì nhìn thấy hai người đang bối rối ngồi cạnh nhau trên sô pha mà “chào đón” ông, thế là trong lòng ông nghi ngờ không thôi, nhưng vẫn cười nói với Tần Duyệt: “Chú nghe bảo hôm nay cháu gặp nguy hiểm, vì thế đặc biệt về trước để xem cháu thế nào, sao rồi, cháu không có gì chứ?” Trong lòng Tần Duyệt là sóng cuộn biển gầm nhưng trên mặt vẫn nở một nụ cười tươi, anh nghiến răng trả lời: “Không sao ạ, cảm ơn chú Tô đã quan tâm.” Lúc này, Tô Nhiên Nhiên đứng bật dậy và nói: “Con về phòng trước đây.” Tần Duyệt suýt chút nữa không nhịn được mà đuổi theo, nhưng lại bị Tô Lâm Đình lôi kéo hỏi Đông hỏi Tây, mãi đến nửa tiếng sau mới buông tha cho anh. Tần Duyệt lòng phiền ý loạn dựa vào ghế sô pha, nghĩ đến bản thân mình chờ đợi như vậy mấy đêm liền thì trong lòng như bị mèo cào vậy. Lúc này, điện thoại đột nhiên vang lên, anh cầm lên xem thì phát hiện là một đoạn video do Tần Mộ gửi đến. Lúc anh nhìn rõ nội dung của video thì lập tức ngồi thẳng lưng lên, trên trán toát mồ hôi lạnh. Chẳng mấy chốc, điện thoại của Tần Mộ gọi đến, giọng nói của anh ấy trầm thấp yếu ớt: “Sammi bị hắn bắt rồi, hắn bảo anh phải đi gặp riêng hắn, không thể lại để những người khác bởi vì anh mà gặp chuyện được. Chuyện này anh cần phải tự mình chấm dứt.”