Nữ Pháp Y Mau Nhảy Vào Trong Bát
Chương 145 : Thi uống rượu
Edit: Meoxuxu
"Xem ra cô cần gấp một bạn trai." Khúc Mịch nghe thấy được cuộc nói chuyện của cô với Lưu Nguyên, lại nhìn vẻ mặt của cô, rất dễ dàng liền đoán trúng được ý cô, "Tìm bạn trai lâm thời cũng phải nhìn chất lượng, đừng hạ đẳng cấp mình xuống như thế!"
Vẫn là lời nói độc mồm như trước kia, nhưng Dĩ Nhu lại cảm thấy những bất an cùng phiền toái đã biến mất, dường như chỉ cần anh ở đây, tất cả vấn đề nan giải đều dễ dàng được giải quyết.
"Nắm tay môt trăm, ôm eo hai trăm, hôn môi năm trăm, lên giường........Tôi giữ mình trong sạch, sẽ không vì tiền mà bán thân." Khúc Mịch vừa ôm cô đi vào bên trong, vừa xụ mặt nói, "Tính số lần rồi trả tiền, sau khi kết thúc thì thanh toán!"
Đây không phải là ép buộc trả tiền sao? Nhưng đem lần diễn trò thành một lần tiêu phí, thật sẽ làm cho Dĩ Nhu yên lòng được chút ít. Nhưng trong phần an tâm này, còn có thật sâu tự trách, Dĩ Nhu cảm thấy mình thật sự là một con người ích kỷ.
Cô biết rõ Khúc Mịch là đang giúp cô, biết rõ anh nói đều là vui đùa, biết rõ làm như vậy sẽ lại tổn thương lòng anh, nhưng------cô vẫn cho mình một lý do thoải mái mà tiếp nhận rồi!
Khúc Mịch một đường ôm Dĩ Nhu vào đại sảnh tiệc cưới, lập tức trở thành tiêu điểm cho mọi người. Nam anh tuấn bất phàm lại cao quý tao nhã, nữ thanh lịch trong sáng với dáng vẻ chim nhỏ nép vào người, khiến người ta cảm thấy cảnh đẹp ý vui.
"Tiểu Nhu." Dương Thâm đang đón khách, từ xa nhìn thấy cô thì định đi sang, nhưng lại thấy Khúc Mịch đang ôm cô nên bước chân khựng lại.
"Dương Thâm, đằng kia là bạn thân của anh sao?" Khang Chỉ Kỳ cười, khoác lấy cánh tay anh, "Mang em sang chào hỏi đi, làm quen một chút."
Khi nói chuyện, Khúc Mịch và Dĩ Nhu đã đi tới.
"Giáo sư Dương, chúc mừng." Khúc Mịch vươn tay, trên mặt đầy ý cười, "Tôi cùng Tiểu Nhu đặt hai chỗ, hai người kết hôn trước đây là được lợi rồi. Đợi đến lúc chúng tôi kết hôn, anh nhất định phải mang lì xì lớn đến mới được!"
"Được, ha ha." Dương Thâm cười gượng hai tiếng.
Khang Chỉ Kỳ cười nói: "Hai người đây nhìn qua tình cảm thật tốt, hẳn cũng sắp có tin vui, đến lúc đó chúng tôi nhất định sẽ có mặt chúc mừng."
"Tiểu Nhu, em cùng Đội trưởng Khúc sang chỗ kia ngồi đi, đều là bạn học của chúng ta." Dương Thâm mời hai người vào bàn, hôm nay khách đến rất nhiều, anh quả thật không có nhiều thời gian chào hỏi.
Khúc Mịch đem Dĩ Nhu sang, nhìn thấy người đàn ông mập mạp mới gặp vừa rồi ở bên ngoài cũng ngồi ở bàn đó.
"Dĩ Nhu, đã lâu không gặp." Một cô gái ngồi cùng bàn chào đón Dĩ Nhu, lại không ngừng liếc nhìn Khúc Mịch, "Đây là bạn trai của cô? Sao lại cảm thấy có chút quen mắt nhỉ?"
"Ừm." Quan hệ của Dĩ Nhu với bạn ở Đại học cũng không thân lắm, không gọi là bạn tốt, cũng không trở mặt gì với nhau, sau khi tốt nghiệp liền mất liên hệ. Mấy người ngồi cùng bàn trước mặt đều là bạn cùng trường, quan hệ khá tốt với Dương Thâm, cô cũng biết tên bọn họ.
"Nhận được thiệp mời của Dương Thâm, tôi nhìn thấy tên cô dâu thì hoảng sợ. Mọi người đều nói Dương Thâm là người si tình ngàn năm mới có, đời này không phải cô thì không cưới. Lúc này mới tốt nghiệp được có hai năm, làm sao ai cũng có chủ? Nhất là Dương Thâm, thế nào lại kết hôn với người khác chứ? Tôi không dám tin vào tình yêu nữa rồi!"
"Vương Nghiên, cô nói bậy bạ gì đó??" Lưu Nguyên vội vàng ngăn cản cô ta, "Cô nói chuyện vẫn không mang theo đầu óc, cũng không nhìn xem là trường hợp nào." Nói xong còn liếc mắt nhìn Khúc Mịch một cái, anh ta chính là biết được bạn trai của Dĩ Nhu rất lợi hại, không muốn bọn họ lại cãi nhau.
Anh ta thích Dĩ Nhu, mặc dù là bị từ chối cũng không hề thay đổi tâm ý. Chỉ là anh ta biết mình không xứng với người ta, chỉ hy vọng Dĩ Nhu có thể hạnh phúc. Vốn anh ta nghĩ đến Dương Thâm kết hôn sẽ để lại đả kích không nhỏ cho Dĩ Nhu, không nghĩ tới cô thế nhưng còn có bạn trai. Bạn trai này nhìn qua dáng vẻ cao lãnh ( lạnh lùng+cao ngạo), là một con người khó nói chuyện!
"Có làm sao? Nơi này đều là bạn của chúng ta, ai chẳng biết chuyện lúc đó của bọn họ? Lại nói, một người kết hôn, một người có bạn trai, đương sự người ta còn không để ý, anh còn để ý hơn người ta làm gì. Hơn nữa tôi nói đều là sự thật, các người ai chẳng biết? Đều là bạn học, phải giả bộ không biết sao? Lưu Nguyên, nghe nói anh làm ở cơ quan nhà nước, đừng đem dáng vẻ quan liêu của anh đến đây nói chuyện với người ta!"
Vương Nghiên sạc Lưu Nguyên một chút, lại chuyển lực chú ý lên trên người Khúc Mịch, "Anh với Dĩ Nhu làm sao quen biết vậy? Giáo sư Dương của chúng tôi nhiều năm như vậy cũng không bắt được Tằng nữ thần, anh sao làm được thế?" Mọi người trên bàn vảnh tai nghe.
"Chuyện này cô hẳn nên hỏi Tiểu Nhu." Khúc Mịch quay đầu thâm tình nhìn sang Dĩ Nhu, "Tôi lần đầu tiên nhìn thấy cô ấy đã bị bắt rồi!"
Bị bắt? Nói như vậy đây là Dĩ Nhu theo đuổi sao? Băng sơn mỹ nhân được trường học công nhận cho tới bây giờ đều cách đàn ông một con phố, cô ấy cũng sẽ đuổi theo đằng sau mông đàn ông sao?
Tầm mắt mọi người trên bàn đều đổ dồn lên trên người Dĩ Nhu, Dĩ Nhu hận không thể bóp chết người đàn ông đang ngồi bên cạnh xem kịch vui kia. Cô thừa nhận cô tổn thương Khúc Mịch, nhưng anh cũng không nên trả thủ cô như vậy chứ.
"A. Nói nhanh lên, cô làm sao thu phục được vị soái ca này vậy." Chỗ nào cũng có tiếng người ồn ào.
Dĩ Nhu ở trường học tuy không có hiềm khích với ai, nhưng danh hiệu nữ thần trên đầu cô cũng đủ để cô trở thành đối tượng khiến mọi nữ sinh ghen tị. Đàn anh si tình theo đuổi cô sáu bảy năm đã kết hôn, cô lại đuổi theo đằng sau mông tên đàn ông khác, ngẫm lại đều làm cho người ta cảm thấy hả giận!
"Thật ra không có chiêu gì cả." Đột nhiên Khúc Mịch ôm lấy vai Dĩ Nhu, miệng phả ra nhiệt gần tai cô, gãi vào lòng người tê tê ngứa ngứa, "Chỉ cần cô ấy đứng trước mặt tôi, lơ đãng cười một chút, tôi liền cảm thấy thế giới này được thắp sáng, nháy mắt đã bị bắt!" Nói xong còn chân thành nhìn Dĩ Nhu.
Cắt, đây hoàn toàn là muốn diễn ân ái! Mỹ nữ chính là nổi tiếng, mặc kệ ở đâu, mặc kệ khi nào, đều có một đám đàn ông chạy theo như đàn vịt, hơn nữa một đám còn đều rất đẹp trai.
"Tôi nghe thấy Dương Thâm gọi anh là Đội trưởng Khúc, chẳng lẽ anh là đội trưởng gì?" Bỗng nhiên có cô gái mở miệng hỏi.
Mấy người ở trường trước đó theo đuổi Dĩ Nhu đều là nhân vật phong vân, bây giờ đều trở thành tinh anh trong xã hội, người tốt nhất là Lưu Nguyên đã lăn lộn đến chức trưởng ban trong đơn vị. Nhưng người bạn trai Dĩ Nhu mới tìm này, mới chỉ là đội trưởng gì đó, cái này cũng kém quá nhiều đi. Lập tức lại có người lộ ra nụ cười châm biếm, quả nhiên mọi chuyện cũng không thể nào mười phân vẹn mười được.
"Chỉ là đội trưởng, không đáng nhắc tới. Tôi đều có thói quen xưng tên, Khúc Mịch."
Anh ta cũng tự biết chức vụ mình thấp nha. Trước kia ở trường học, xem dáng vẻ cao ngạo của Tằng Dĩ Nhu, còn tưởng đầu cô ta ở trên cao lắm cơ. Bây giờ tìm một tên đội trưởng, trừ bỏ bề ngoài xuất sắc, dường như cũng không có năng lực gì.
Nhưng mà cái tên Khúc Mịch này nghe qua thật quen tai. Ách, đột nhiên Vương Nghiên nghĩ đến cái gì, nhìn chằm chằm Khúc Mịch, "Khúc Mịch, anh chính là chuyên gia phân tích tâm lý tội phạm kia------Khúc Mịch! Trước đó tôi còn nghe anh tọa đàm ở Đại học cảnh sát, đáng tiếc quá xa nên không nhìn rõ mặt, ngay cả chữ ký cũng không xin được. Thật đúng là anh, thật là anh rồi, nghe nói mấy vụ án lớn ở Nam Giang đều do anh phá?" Cô ta hưng phấn mà kêu lên, lải nhải làm cho mọi người xung quanh không xen mồm vào được.
Ngồi ở đây đa số là người học pháp y, cũng có người làm hình cảnh, đối với tên Khúc Mịch này đều như sấm nổ bên tai. Chỉ là tính tình Khúc Mịch kém, cũng không nhận phỏng vấn, người được gặp qua anh cũng không có mấy. Đại thần trong truyền thuyết thế nhưng ngay gần bên mình, điều này làm cho tất cả mọi người đều hưng phấn.
Ai xin chụp hình, hoặc hỏi anh vấn đề nghiệp vụ. Khúc Mịch thế nhưng không hề từ chối người nào, lại còn ký tên cho Vương Nghiên.
"Rồng bay phượng múa, cứng cáp mạnh mẽ, chữ thật đẹp!" Vương Nghiên cầm giấy ăn, nhìn thấy chữ ký trên đó, không nhịn được gật đầu khen ngợi.
Mới có hai chữ mà thôi, có thể nhìn ra cái gì, có phải khoa trương quá hay không?
"Dĩ Nhu này, bảo sao cô lại không để ý đến Dương Thâm, hóa ra là đã gặp được hoàng tử chân chính." Vương Nghiên cười khanh khách, trong mắt đều là hâm mộ ghen tị.
Dĩ Nhu không biết mình nên trả lời thế nào, đúng lúc hôn lễ bắt đầu. Tất cả mọi người một lần nữa ngồi xuống, nhìn lên khán đài, lúc này Dĩ Nhu mới dám thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Đồ ăn ở tiệc cưới không có gì hợp khẩu vị, chỗ nào cũng như thế. Thế nhưng mọi người tới tham gia hôn lễ cũng không để ý mấy miếng cơm kia, mọi người đều tới để chung vui.
Nghi thức tiến hành xong, Dương Thâm mang theo cô dâu đến các bàn kính rượu, tới chỗ mấy người bạn cũ tất nhiên phải uống nhiều.
"Bây giờ uống rượu mừng không giống với trước kia, chỉ có thể uống trong nhà mình, muốn uống tới khi nào thì uống, luôn không thể tận hứng!" Lưu Nguyên vỗ vai Dương Thâm, "Người anh em, cậu có chuẩn bị tăng hai không đấy. Nơi này đều là bạn cũ, cậu cũng không thể cứ như vậy mà bỏ qua chúng tôi nha!"
"Có, đã sớm sắp xếp rồi. Nhà hàng lớn nhất thành phố, phòng bao lớn nhất, ai cũng không được về trước! " Dương Thâm đang muốn chuốc say mình, " Đội trưởng Khúc, tôi vốn đã muốn thi uống rượu với anh, xem rốt cuộc ai lợi hại hơn! "
"Được!" Khúc Mịch trả lời lưu loát.
Đây là người mới bị người cũ chèn ép nha! Tuyệt đối không thể bỏ qua!
Đêm đó, mọi người nhất trí cùng đi đến nhà hàng, Dương Thâm và Khúc Mịch tự nhiên trở thành tiêu điểm trong đám người.
"Uống rượu không thì có gì vui. " Lưu Nguyên luôn không chê náo nhiệt, "Chúng ta chơi đoán số uống rượu**, ai chịu thua phải hát một bài. "
**khi uống rượu, hai người cùng giơ ngón tay ra một lúc rồi đoán số, ai nói đúng là được, nói sai bị phạt uống rượu, cả hai người đều nói sai thì hòa
Khúc Mịch lần đầu tiên gặp phải trường hợp như vậy, đến cả đoán uống rượu cũng chưa từng nghe qua. Sau một lượt chơi, anh phải uống đến bốn, năm ly, cuối cùng hiểu được quy tắc.
Sau đó anh đều thắng, Dương Thâm vậy mà phải uống liên tục một ly lại một ly vào bụng.
"Thua không phải có thể hát sao? Anh uống ít thôi, cả ngày nay chưa ăn gì. " Khang Chỉ Kỳ bên cạnh thấy thế thì nhẹ giọng khuyên.
"Hừ. " Khúc Mịch ngồi dựa vào sô pha, hạ mi nhìn anh, hàm ý muốn nói, "Tửu lượng không tốt, phản ứng chậm, nhất định thất bại! "
"Đàn ông đoán số uống rượu, tất nhiên phải thẳng thắn, lải nha lải nhải hát hò cái gì. Em muốn hát, thì tự mình hát đi!" Dương Thâm vốn là người luôn ôn tồn lịch sự, đây là lần đâu tiên phá lệ thô lỗ như vậy, lại còn là đối với vợ của mình.
Khang Chỉ Kỳ tức giận đến sắc mặt đỏ bừng, cũng may ánh đèn trong phòng tối, không có ai phát hiện. Hơn nữa mọi người đều uống rất nhiều, lại còn toàn là bạn học, nói chuyện cũng rất tùy ý.
Cô ta hừ một tiếng, quay đầu lại thấy Dĩ Nhu ngồi trong góc. Cô ta cầm chai rượu sang, rót cho Dĩ Nhu một ly.
"Tôi mời cô, cảm ơn cô đã tới tham dự hôn lễ. lại còn mang theo bạn trai! " Nói xong một hơi cạn sạch.
"Tôi....."
"Tôi cũng không uống rượu! " Khang Chỉ Kỳ ngắt lời cô, "Chẳng qua hôm nay là ngày vui của tôi, thế nào cô cũng phải uống hết ly này chứ! "
Dĩ Nhu đành phải bất chấp mà uống xong, chỉ cảm thấy cả cổ hộng đến dạ dày đều cay xè, đầu ong một tiếng.
------------lời nói ngoài lề--------
Ngày mai ăn thịt được không (*^-^*) hì hì......
Say rượu rồi này nọ, mọi người có hiểu không....
Truyện khác cùng thể loại
36 chương
16 chương
114 chương
72 chương
40 chương
77 chương
254 chương