Nữ Nhi Lạc Gia

Chương 312

"Gào" một tiếng hét thảm, Lâm ma ma bị Dung tam gia hung hăng giẫm dưới chân, giống như một con rùa mổ bốn cái chân ngắn, huơ tới huơ đi muốn chạy, nhưng làm thế nào cũng không chạy thoát. Bà cắn răng, sắc mặt trắng bệch, mà vẫn kiên trì, một câu cũng không chịu nói. Bà không thể nói, chỉ cần bà mở miệng, tam phu nhân xong rồi, tam tiểu thư cũng xong rồi, dù thế nào cũng không thể nói. Gia Mậu thấy bộ dáng kia của Lâm ma ma, lạnh lùng hừ một tiếng: "Ngươi cho rằng không nói thì có thể tránh thoát hả? Ta không cần ngươi nói cũng có thể khiến nàng ta không thể thoát tội!" Dung lão phu nhân không vui: "Gia Mậu, ngươi chuẩn bị vu oan giá hoạ hả?" "Bà nội, ngươi cứ chờ là được." Gia Mậu đi đến Tương Nghi bên cạnh, khẽ gật đầu với nàng: "Lập tức tới ngay." Rèm cửa vừa vang lên, một người bị Phương tẩu đẩy đi đến từ bên ngoài, trói gô, vẻ mặt uể oải, Dung lão phu nhân nhíu mày nhìn nhìn: "Người này hơi quen mặt." Dung tam gia lại nhảy dựng lên, "Gào" một tiếng nhào tới, mặc dù chiều hôm nay không phải hắn thấy rất rõ ràng, nhưng vóc người này thể trạng này không sai được: "Tên gian phu này, để ta bắt gặp!" Dung lão phu nhân há to miệng, quả thực không thể tin vào tai của mình: "Gian phu?" Bà đảo mắt nhìn nhìn Dung tam phu nhân mặt tái nhợt ngồi ở chỗ kia, đột nhiên như hiểu cái gì: "An Nhu, chẳng lẽ ngươi và hán tử kia... Yêu đương vụng trộm? Hắn là ai?" Dung đại phu nhân cười cười, nhìn qua Văn Ban Chủ bị Dung tam gia bổ nhào ngã  xuống đất: "Mẹ chồng à, đây là Văn Ban Chủ của Thụy Hỉ Ban, gánh hát biểu diễn tại nhà hôm hội bánh thang, không phải đã gặp qua sao?" Dung lão phu nhân nhìn qua Văn Ban Chủ nằm trên mặt đất, bừng tỉnh đại ngộ gật đầu nhẹ: "Quả thực là hắn!" Xoay mặt nhìn Dung tam phu nhân, sắc mặt Dung lão phu nhân xanh mét: "An Nhu, cho dù Dục nhi có tật xấu phương diện kia, ngươi cũng không thể hồng hạnh xuất tường đi tìm con hát chứ? Khó trách chân bị ngươi dục nhi đánh gãy, hóa ra là nguyên do này!" "Mẹ chồng, mẹ lại nghĩ sai rồi, đây cũng không phải là đệ muội hồng hạnh xuất tường đi tìm con hát." Dung đại phu nhân cười bảo Phương tẩu tách Dung tam gia và Văn Ban Chủ ra, đỡ Văn Ban Chủ lên: "Bọn họ là người quen cũ, lúc trước Thụy Hỉ Ban ca diễn ở Hàng Châu, đơn giản chỉ vì tiểu sinh trong gánh hát thông đồng một vị tiểu thư nhà phú hộ, mẫu thân tiểu thư kia uy hiếp gánh hát, cho nên Thụy Hỉ Ban bị buộc rời Hàng Châu. Còn vị tiểu thư kia, nàng họ Cổ." Dung đại phu nhân nhìn qua Dung tam gia ngồi ở chỗ kia thở hổn hển, khẽ lắc đầu: "Tam đệ, ngươi nói lúc đệ muội đi theo ngươi là hoàng hoa khuê nữ, xin hỏi khi đó ngươi có thanh tỉnh không? Nếu là một phụ nhân có một đêm tình ái với ngươi, ngươi còn nói nàng là hoàng hoa khuê nữ, ta chỉ có thể nói đầu óc ngươi không tỉnh táo." Dung tam gia kinh ngạc nhìn Dung tam phu nhân xuất thần một lát, đột nhiên nhảy dựng lên, xông tới bóp chặt cổ Dung tam phu nhân không ngừng lay động: "Khó trách đêm đó ngươi không ngừng mời rượu ta! Hóa ra là muốn quá chén ta khiến ta không cảm thấy chuyện ngươi đã thất thân! Tiện phụ, lúc ngươi và gian phu quấy đến một chỗ, ta rõ ràng nghe ngươi nói là người quen cũ của hắn, Thục Hoa có phải là nữ nhi của hắn hay không? Ngươi lừa Dung gia nhiều năm như vậy, không chỉ dùng con của gian phu đến lẫn lộn huyết mạch Dung gia, còn hại chết cốt nhục thân sinh của ta, thật sự là tội không thể tha!"  Nghe lời này trước mặt, Dung lão phu nhân bỗng tối sầm, mình lo lắng Thục Hoa giả mạo Thu Hoa gả vào nhà giàu, vạn nhất bị người ta nhìn ra không phải là tấm thân xử nữ thì khó làm, Thẩm ma ma bên cạnh ra chủ ý cho bà, bảo Thục Hoa quá chén vị hôn phu trong đêm động phòng, dùng máu gà giả mạo có thể hỗn qua, không nghĩ tới Thục Hoa còn chưa dùng, mẹ nàng đã sớm dùng! Một bà tử vội vã đi đến từ bên ngoài: "Lão thái gia, lão phu nhân, có vị cô nương cầu kiến." Dung lão thái gia khoát tay áo nói: "Hôm nay trong phủ có chuyện, không tiếp khách." Bà tử kia do dự một chút, lúc này mới chậm chạp nói: "Cô nương kia... Tự xưng có sâu xa lớn lao với chuyện Dung gia hôm nay. Hơn nữa..." Bà nhìn Dung lão thái gia một cái, ấp a ấp úng nói: "Lão thái gia thấy nàng tự sẽ hiểu." Dung lão thái gia thấy thần sắc bà tử kia bối rối, rất là không giống trước kia, trong lòng có vài phần tỉnh táo, kinh ngạc gật đầu nhẹ: "Đã như vậy, vậy thì để cho nàng đi vào." Ngoài cửa xuất hiện một bóng người thướt tha, từ từ đi tới chủ tọa, đi đến trước mặt Dung lão thái gia Dung lão phu nhân, khom lưng thi lễ một cái: "Tiểu Hồng Đào thỉnh an lão hầu gia và lão phu nhân, nguyện Lão thái gia lão phu nhân phúc thọ an khang, Trường Ninh Hầu phủ bình an vui vẻ." Giọng nói của của nàng thanh thúy, giống như hoàng oanh xuất cốc, mọi người trong sảnh nghe thấy trong lòng đều là một mảnh mát lạnh, âm thầm tán thưởng giọng nói của cô nương này rất là dễ nghe. Chờ lúc cô nương này ngẩng đầu lên, Dung lão thái gia và Dung lão phu nhân sững sờ, khuôn mặt cô nương này lớn lên cực kỳ tương tự Thục Hoa, không nói chín phần, có ít nhất bảy tám phần giống nhau, nhất là đôi mắt ngập nước kia, cùng một phong cách với Thục Hoa, khẽ lướt mắt, gợn sóng lưu chuyển, vô cùng câu nhân. "Ngươi tên là gì?" Dung lão thái gia dằn xuống nghi hoặc trong nội tâm, trừng mắt nhìn nữ tử tuổi trẻ đứng trước mặt: "Ngươi tới Trường Ninh Hầu phủ có chuyện gì?" Tiểu Hồng Đào nhẹ nhàng cười một tiếng, nàng sớm đã không ưa cha mình, không chỉ câu tam đáp tứ, còn mưu tính đưa nàng cho quan lại quyền quý làm đồ chơi, hôm nay hắn lấy tất cả bạc bỏ Thụy Hỉ Ban mà đi, đã khiến mọi người trong gánh hát phẫn nộ không thôi, mẹ cũng là chết tâm với hắn, nghe nói Trường Ninh Hầu phủ kêu nàng đến làm chứng, nàng một lời đồng ý. Lúc này thấy Văn Ban Chủ bị trói tay trong đại sảnh Trường Ninh Hầu phủ, Tiểu Hồng Đào không có một tia thương tiếc, chỉ là cười cười với hắn: "Cha, ngươi thật nhẫn tâm, lấy hết bạc của Thụy Hỉ Ban, không muốn cho người của Thụy Hỉ Ban ăn cơm sao?" Văn Ban Chủ chột dạ nghiêng đầu đi, không dám nhìn mắt nữ nhi, Tiểu Hồng Đào hành lễ với Dung lão thái gia nói: "Lão hầu gia, mặc dù ta không biết rõ cha ta đã làm chuyện gì, nhưng thấy bộ dáng này của hắn tự nhiên là phạm tội. Ta cũng không muốn thay cha ta nói lời gì, chẳng qua là cảm thấy Trường Ninh Hầu phủ là người tích thiện, chỉ trông mong có thể xử lý cha ta nhẹ chút." "Hắn là cha ngươi?" Dung lão thái gia vươn tay ra chỉ Văn Ban Chủ, tay cũng hơi run. "Dạ." Tiểu Hồng Đào gật đầu nhẹ., nghe Dung lão thái gia liên tiếp hô: "Đi mang tam tiểu thư ra!" Thục Hoa đứng cùng Tiểu Hồng Đào, hai người ngoại trừ vóc người hơi khác, tướng mạo quả thực giống như tỷ muội ruột, hai người bọn họ kiều diễm, duyên dáng yêu kiều đứng ở nơi đó, phảng phất là hai đóa hoa song sinh trên đầu cành. Mọi người lẳng lặng nhìn Thục Hoa và Tiểu Hồng Đào, ai cũng không nói gì, vấn đề Thục Hoa có phải cốt nhục Dung tam gia hay không đã không cần tranh cãi, hai gương mặt tương tự này đủ để giải thích vấn đề. Dung lão phu nhân trừng tròng mắt nhìn thật lâu, đột nhiên thân thể nghiêng qua, rũ xuống. "Phu nhân, phu nhân!" Thẩm ma ma luống cuống tay chân, vội vàng tiến lên vỗ lưng vuốt ngực Dung lão phu nhân, bảo bà tử ra ngoài thỉnh đại phu, Dung lão thái gia bảo nha hoàn bà tử nâng Dung lão phu nhân lên giường nằm: "Chỉ sợ là phát bệnh cũ, tìm phương lúc đầu đại phu mở, xem trong nhà có tồn dược hay không, mau nấu cho lão phu nhân uống!" Thẩm ma ma vội vàng hấp tấp chạy đến bên giường, mở tủ nhỏ ra, từ bên trong lấy ra một trang giấy, run run rẩy rẩy giao cho Tiểu Sương: "Nhanh đi tìm xem!" Vì bệnh của Dung lão phu nhân, người trên đại sảnh trống một nửa, Thục Hoa thừa dịp hỗn loạn muốn vụng trộm chạy trốn, lại bị Dung tam gia thoáng nhìn, một bạt tay tát trở lại: "Còn muốn chạy? Tiện phụ sinh dã chủng, ngươi đàng hoàng ngây ngốc cho ta, chờ đợi xử lý!" Thục Hoa bụm mặt, khóe miệng chảy xuống một tơ máu, Tiểu Hồng Đào nhìn nhìn qua nàng, thở dài một hơi: "Ngươi là muội muội của ta? Khó trách lúc ca diễn ở Dung gia Giang Lăng, tất cả mọi người nói chúng ta lớn lên giống nhau, hóa ra đúng là tỷ muội!" Thục Hoa phùng mắt trợn mang nhìn Tiểu Hồng Đào một cái, oán hận nói: "Ai là tỷ muội của ngươi? Cha ngươi chỉ là con hát đê tiện, cha ta là tam gia Trường Ninh Hầu phủ!" Tiểu Hồng Đào bất đắc dĩ cười cười: "Ngươi là không muốn thừa nhận cũng không có cách nào, chúng ta đều có khuôn mặt giống cha, dù là ai cũng sẽ nói chúng ta là tỷ muội!" Ánh mắt của nàng chuyển sang nhìn Văn Ban Chủ đứng ở một bên, hắn đã chuyển chân kề đến bên người Dung tam phu nhân: "Hóa ra chúng ta còn có nữ nhi, vì cái gì ngươi không sớm nói với ta?" Dung tam phu nhân quay mặt đi không nhìn hắn, mắt nước mắt rối rít rơi xuống: "Ta muốn nói cho chàng biết, nhưng khi đó tìm khắp nơi cũng không thấy chàng! Huống chi nói cho chàng lại có thể thế nào? Chẳng lẽ chàng còn có thể cưới ta? Kết cục không phải là như nhau sao? Bởi vì thích chàng, muốn giữ con của chàng lại, ta chỉ có thể tìm cha cho đứa nhỏ trong bụng." Nàng nhìn nhìn qua Dung tam gia bên kia, khóe miệng lộ ra một tia tươi cười khinh miệt: "Mà biểu ca của ta là kẻ ngu, ta mới thả móc, hắn đã tự mình cắn." Dung tam gia ở bên cạnh nghe lời này, khuôn mặt sung huyết đỏ bừng, nhào tới muốn bóp cổ Dung tam phu nhân, Dung đại phu nhân nhanh chóng cho người tiến lên cản lại: "Tam gia, ngươi có cẩn thận chút ít, ngàn vạn không thể làm ra mạng người! Cho dù Tam thiếu phu nhân làm chuyện xin lỗi, ngươi cũng không có quyền giết chết nàng, tóm lại phải làm cho lão thái gia nghĩ biện pháp thích đáng xử trí mới được." Bị vú già kéo ra, Dung tam gia tức giận nhìn Dung tam phu nhân, trong miệng hùng hùng hổ hổ: "Tiện phụ, tiện nghi ngươi một lát, chờ phụ thân đi ra lại xử trí ngươi!" Dung tam phu nhân không nhìn hắn, con mắt chỉ nhìn chằm chằm Văn Ban Chủ không thả: "Chàng nói cho ta biết, nếu năm đó ta tìm được chàng, chàng có chạy trốn cùng ta hay không?" Văn Ban Chủ bị Dung tam phu nhân hỏi sững sờ, nhìn nhìn mặt nàng tái nhợt, tóc mai tán loạn đã không còn phong tình trên giường, cẩn thận suy nghĩ một chút, lắc đầu: "Cho dù ngươi tìm được ta, ta cũng vậy sẽ không cùng ngươi chạy trốn." "Vì sao?" Dung tam phu nhân kêu lên, cơ hồ quên mất chân của mình đã gãy, muốn bước chân ra đi bắt lấy tay của hắn, nhưng một chút cũng không thể động đậy. Nàng vươn tay ra quơ trong không trung hai hần, muốn bắt lấy tay Văn Ban Chủ, lại chụp hụt, nàng há to miệng nhìn Văn Ban Chủ, vô cùng thương cảm: "Khi đó không phải ngươi nói với ta, cuộc đời này ngươi chỉ thích một mình ta, chỉ có dung nhan của ta khiến ngươi nhớ thương? Ngươi đã để ý ta như thế, vậy vì sao không muốn chạy trốn cùng ta tới không có ai biết chúng ta, chúng ta an an ổn ổn sống cả đời."  Văn Ban Chủ nghiêng đầu đi, không muốn đối diện mắt của Dung tam phu nhân, Tiểu Hồng Đào từ phía sau đi lên trước, khóe môi nhếch lên mỉm cười khinh bỉ: "Vị phu nhân này, ngươi là đang nằm mơ sao? Ngươi nói cho ta biết, con gái của ngươi năm nay bao nhiêu tuổi? Ta thấy tuổi nàng và ta cũng kém không bao nhiêu, không chừng là cùng tuổi đó, ngươi nghĩ biết cha ta đối với ngươi đến tột cùng có bao nhiêu tình cảm không. Ta nói cho ngươi biết tình hình thực tế, cha ta đối với nữ nhân chưa từng thật lòng, những năm này ta đi theo hắn chạy khắp nơi, mắt thấy hắn đến một chỗ sẽ gặp đáp lên các vị tiểu thư phu nhân, ngươi chẳng qua chỉ là một người trong đó mà thôi." _Hết chương 22_