Đường Tùng Niên và Kỷ Uyên cùng nhau trao đổi cách nhìn về thế cục hiện tại của triều đình; thấy thời gian không còn sớm nữa, Đường Tùng Niên đang định xin cáo từ về phủ, thì Thái tử đưa ba trưởng tử tới giá lâm. Đường Tùng Niên cũng phải cùng ra nghênh giá. Thái tử không ngờ ở thư phòng của Kỷ Uyên lại gặp được một gương mặt xa lạ, hơi bất ngờ:” Ngươi là?” Đường Tùng Niên vội hành lễ nói: “Thần là Đường Tùng Niên, huyện lệnh của huyện An Bình, phủ Hà An, tham kiến Thái tử điện hạ!” Thái tử tỉ mỉ quan sát hắn một lát, cuối cùng mới nhớ ra:” Cô nhớ ra rồi, ngươi chính là người dưới trướng của Bình Tri năm đó, chuyên phụ trách kiểm kê quân tư …” “Chính là vi thần ạ.” Thái tử mỉm cười nói:” Cô nhớ năm đó chính Bình Tri là người tiến cử ngươi vào triều làm quan.” “Điện hạ trí nhớ tốt quá ạ.” Đường Tùng Niên cung kính nói. Thái tử hỏi hắn vài câu về tình hình của huyện An Bình, Đường Tùng Niên thành thật trả lời từng câu, Thái tử nghe mà liên tục vuốt cầm. Kỷ Uyên đứng bên chỉ cười mà không nói. Ba vị tiểu hoàng tử đứng sau phụ vương theo thứ tự từ cao đến thấp: người đầu tiên mười tuổi, hai người còn lại một người tám tuổi và một người năm tuổi, tất cả đều là thân sinh của Thái tử phi. Sau khi hỏi xong, Thái tử giới thiệu Kỷ Uyên cho bọn họ. Hứa Quân Dao bị Nguyễn Thị nắm tay, nhìn Kỷ phu nhân vội vàng ra ngoài nghênh giá. Vì Thái tử không phải lần đầu tới Kỷ phủ, nên mọi người trong phủ không hề hoang mang, ai nấy đều làm đúng bài bản; trong lúc Thái tử và Kỷ Uyên ở thư phòng bàn bạc chuyện quan trọng, bọn họ chỉ cần đưa ba vị hoàng tử ra chỗ khác, tiếp đón chu đáo, đợi hai người kia bàn bạc xong là được. Hứa Quân Dao ở cạnh Nguyễn Thị cùng mọi người hành lễ với ba vị hoàng tử tôn kính. Nhân lúc mọi người quỳ xuống cúi đầu hành lễ, Hứa Quân Dao len lén ngước mắt lên nhìn về phía tiểu hoàng tử nhỏ nhất, đúng lúc đối phương cũng đang nhìn lại, ánh mắt hai người giao nhau, nàng nhìn đối phương rồi nhanh chóng nở một nụ cười mà bản thân cho là đẹp nhất. Triệu Nguyên Hữu năm tuổi ngớ ra, ngây người trong giây lát. Mọi người vừa quỳ gối hành lễ đã được huynh trưởng của hắn gọi dậy. Thằng bé muốn tìm tiểu cô nương lúc nãy vừa cười với mình, dáng người cao thấp trong phòng đã che mất tiểu cô nương nhỏ bé từ lúc nào không hay. Thằng bé hơi thất vọng, cũng không để ý tới hai huynh trưởng bên cạnh đang nói gì với Kỷ đại nhân, thằng bé vô thức nhìn về hoa viên đầy hoa thơm cỏ ngọt sau cánh cửa. Hứa Quân Dao bị Nguyễn Thị dắt tay đi theo sau mọi người, nàng không ngừng tìm kiếm bóng dáng của Triệu Nguyên Hựu, đôi lông mày ủ rũ nhăn lại. Hoa viên của Kỷ phủ là do Kỷ phu nhân đích thân bài trí, nhiều loài hoa là do nàng đặc biệt tìm về để gieo trồng, hiện nay đang là thời kỳ muôn hoa khoe sắc. Trong vườn hoa tươi nở rộ, loài nào cũng bừng bừng sức sống, chúng đua nhau vươn lên vừa đón lấy gió trời vừa khoe dáng vẻ yểu điệu thiết tha của mình. Hoàng trưởng tử Triệu Nguyên Đức mười tuổi cảm thấy sốt ruột, hắn cảm thấy mình không còn là đứa trẻ nữa, thế nên cũng muốn ở chung một chỗ với đám người này, nhưng phụ vương và Kỷ tiên sinh có chuyện cần bàn bạc, nên hắn không còn cách nào khác đành phải đi theo hai vị phu nhân và một đám con nít ranh. Triệu Nguyên Xương tám tuổi không muốn đi cùng huynh trưởng, thằng bé chạy đi chỗ khác tìm chỗ chơi, Kỷ phu nhân thấy vậy bèn phân phó thị nữ đi theo hầu hạ, đồng thời cũng bảo các cháu của mình đi theo cùng chơi. Triệu Nguyên Đức cũng nhân cơ hội tỏ ý muốn một mình đi ngắm nghía chung quanh. Kỷ phu nhân biết hai vị hoàng tử mất kiên nhẫn khi ở cạnh những phụ nhân như các nàng, dù sao những đứa trẻ ở độ tuổi của bọn họ đều nghĩ như vậy, chúng tự thấy mình đã trưởng thành, không còn muốn giống như mấy đứa trẻ khác chơi đùa xung quanh người lớn nữa. Nàng mỉm cười, tận tình sắp xếp, vừa cố gắng không quấy rầy nhã hứng, lại vừa có thể kịp thời thỏa mãn yêu cầu của bọn chúng. Bọn nhỏ như bầy chim bay toán loạn khắp nơi, những đứa hơi chững tuổi thì đi theo Triệu Nguyên Đức, những đứa còn lại đều vây quanh Triệu Nguyên Xương, có tính cách hòa đồng hơn. Trong đám trẻ con trừ Hứa Quân Dao ra thì Triệu Nguyên Hựu nhỏ tuổi nhất, có vài đứa cháu của Kỷ Thị định tiến lên chơi với Triệu Nguyên Hựu nhưng cuối cùng đều nghĩ lại, bọn chúng cho rằng một thằng bé có thân phận tôn  và  nhỏ tuổi nhất nhất định sẽ rất khó hầu hạ, chần chừ một lúc, vẫn chọn chơi cùng Triệu Nguyên Xương. Cuối cùng ở bên cạnh Triệu Nguyên Hựu chỉ còn ba, bốn tiểu cô nương, trong đó có Hứa Quân Dao và Lương Dục Yên. Công tâm mà nói, Lương Dục Yên thích ở cạnh người tốt tính và thân thiện như Triệu Nguyên Xương hơn, nhưng xưa nay nàng vẫn luôn là một cô nương săn sóc chu toàn, vì muốn giúp cậu mợ chăm sóc khách quý, nên đành ở lại bên cạnh Triêu Nguyên Hựu. Hứa Quân Dao thấy nàng ta ở lại đây, trong lòng lập tức gióng lên hồi chuông cảnh báo. Đúng rồi, đúng rồi. Hai vị này đời trước chính là phu thê mà! Nàng nhớ Lương Dục Yên lớn hơn Triệu Nguyên Hựu một tuổi, bé gái khi còn bé sẽ dậy thì nhanh hơn bé trai, cho nên lúc này Lương Dục Yên ước chường cao hơn Triệu Nguyên Hựu nửa cái đầu. Vậy mà Lương Dục Yên lại chấp nhận chơi cùng một thằng bé nhỏ hơn mình, chẳng lẽ lúc này nàng ta phải lòng Triệu Nguyen Hựu rồi sao? Vừa nghĩ đến khả năng này, tiếng chuông cảnh báo trong lòng nàng lại kêu lớn hơn. Nàng tỉ mỉ quan sát đôi ” phu thê kết tóc của đời trước”; nhưng không hề phát hiện ra điều gì khác thường. Giữa hai người ngoại trừ nghi lễ lúc đầu gặp mặt ra, thì cả hai không hề nói với nhau câu nào nữa. Triệu Nguyên Hựu tập trung toàn bộ lực chú ý của mình vế phía kỳ hoa dị thảo trong vườn, mà không hề để ý tới người bên cạnh. Nàng thầm thở phào nhẹ nhõm. Sau đó đặt mông ngồi lên một tảng đá tròn trịa trơn nhẵn trong vườn, ngẩng đầu nhìn về phía ‘ hoàng đế phu quân’ đang dần dần tụt lại sau đám người, cảm thấy vô cùng phiền não. “Dao Dao ngươi đang nghĩ gì thế?” Không biết Ngôn Vũ chui từ trong khóa trường mệnh ra từ lúc nào, nàng ta cũng học theo nàng ngồi ôm má, ánh mắt lấp lánh hỏi nàng. Đối với sự xuất hiện đột ngột của Ngôn Vũ, Hứa Quân Dao chẳng may may sợ hãi vì suốt một năm nay đã luyện thành thói quen, Ba điều quy ước lúc đầu, trừ điều thứ hai ra, hai điều kia Ngôn Vũ đều tuân thủ rất tốt, chí ít ngoài mặt nàng ta không dám rình trộm suy nghĩ nội tâm của nàng, sau khi xuất hiện cũng không tùy tiện động chạm lung tung, thế nên Hứa Quân Dao mới mắt nhắm mắt mở cho qua chuyện. Hơn nữa, vốn dĩ Ngôn Vũ chỉ chủ yếu xuất hiện vào ban đêm, nhưng không hiểu sao dạo này lại từ từ thay đổi, ngay cả ban ngày trời nắng chói chang nàng ta cũng có thể ra ngoài lượn lờ vài vòng; nàng ngày càng hoài nghi không biết rốt cuộc nàng ta là cái thể loại gì? Dẫu sao, nàng còn chưa bao giờ nghe thấy chuyện quỷ không sợ ban ngày. “Ta còn đang nghĩ xem làm thế nào để lưu lại ấn tượng sâu sắc trong lòng hắn, nếu có thể quyến rũ được trái tim của hắn thì càng tốt.” Nàng thầm nghĩ trong lòng. Nếu đối phương là một nam tử trưởng thành, và nàng cũng là một tiểu cô nương trưởng thành thì sẽ có vô số thủ đoạn để quyến rũ hắn, cùng hắn bồi dưỡng tình cảm. Dù sao đời trước nàng đã cùng hắn ở chung bao nhiêu năm trời, đối với tính cách và sở thích của hắn sớm đã nắm rõ trong lòng bàn tay. Chỉ đáng tiếc trước mặt nàng lúc này là một thằng bé, còn nàng cũng chỉ là một bé gái, cho dù có muôn vàn thủ đoạn lấy lòng cũng không dùng được. Quan trọng là trừ tiểu Đường đại nhân và thiếu niên ánh trăng ra, nàng chưa từng tiếp xúc với đứa trẻ nào khác, nên nàng cũng không rõ trẻ con sẽ thích cái gì, làm thế nào mới có thể lưu lại ấn tượng sâu sắc khó phai trong lòng đối phương. Thiếu niên ánh trăng tính cách lầm lì, tâm lí đề phòng quá mạnh, với cả nàng vẫn còn ấn tượng của kiếp trước nên sẽ không dùng bất kì thủ đoạn gì với hắn, bởi vậy tình huống hiện tại không thể lấy làm tham khảo.” Về phần tiểu Đường đại nhân, nếu nàng dám dùng thủ đoạn kì quái gì với hắn, thằng nhóc thối đó nhất định sẽ giơ khăn tay không ngừng vẫy trước mặt nàng và luôn mồm nói:” Bảo Nha mau đến đây!” Ngôn Vũ không ngờ rằng nàng sẽ phiền não về cái này, thăm dò nói: ” Dao Dao thích tên nhóc điện hạ đó sao?” Thích ư? Hứa Quân Dao hoảng hốt,  ánh mắt trở nên mơ hồ. Nàng thích hắn sao? Có lẽ là thích nhỉ? Nếu như không thích hắn thì tại sao đời trước nàng có thể cùng hắn làm phu thê lâu năm như vậy, lại còn tốn bao nhiêu tâm tư để níu giữ tình cảm của hắn. Như vậy cũng được tính là thích nhỉ? Thấy nàng không trả lời, Ngôn Vũ cũng không để tâm, nàng ta cũng có chút buồn rầu, hai hàng lông mày nhăn lại: “Lưu lại ấn tượng sâu sắc à? Cái này, khó ghê nha!” Một lúc sau, mắt nàng ta chợt sáng, hưng phấn đưa ra sáng kiến: “Hay là ngươi đi thơm hắn một cái đi!? Hắn mà được một cô nương xinh đẹp như ngươi thơm chắc chắn sẽ nhớ mãi không quên.” Hứa Quân Dao trừng mắt nhìn nàng ta: “Biện pháp tồi thế mà cũng nghĩ ra được! Ngôn Vũ tủi thân bĩu môi, nhỏ giọng nói: ” Biện pháp tồi á? Ta thấy rất hay mà! Lẽ nào được một tiểu cô nương xinh xắn thơm không phải chuyện tốt sao? Như thế mà còn không đủ để tạo ấn tượng sâu sắc á? Ngươi vẫn có thể nhân cơ hội dựa vào cớ đấy để gây dựng tình cảm mà.” Ơ?! Biện pháp này được phết… Hứa Quân Dao ngẩn ra, sau đó vội vã lắc đầu ngầy nguậy, cố gắng gạt phăng những suy nghĩ vớ vẩn ra khỏi đầu. Suýt nữa bị con quỷ ngốc nghếch này dạy hư rồi! Ánh mắt Ngôn Vũ đột nhiên sáng lên: “Dao Dao, hay là ngươi đi tìm mấy quyển kịch bản xem đi? Ta nghe nói trong đấy viết rất nhiều câu chuyện về tài tử giai nhân cùng nhau trải qua muôn vàn khó khăn, trắc trở cuối cùng bạch đầu giai lão. Chúng ta tìm vài quyển để đọc, rồi học theo đó, nhất định sẽ có thu hoạch.” Hứa Quân Dao lườm nguýt nàng ta. Bản cung muốn mê hoặc nam nhân còn cần xem kịch bản sao? Từ trước đến nay Triệu Nguyên Hựu một đứa trẻ yên tĩnh, không thích nói chuyện. Bây giờ hắn đang ngẩn ngơ nhìn một đóa hoa không biết tên, say sưa đến nỗi không thèm chú ý đến Lương Dục Yên đang nói chuyện với mình, thỉnh thoảng vụng trộm nhìn về phía tiểu cô nương cách đó không xa, nàng đang ôm má ngồi trên một tảng đá tròn. Chính là nàng ấy, chính là tiểu cô nương vừa nãy cười với mình! Hắn đã nhận ra tiểu cô nương lúc nãy, không nhịn được mà đưa ánh mắt hiếu kì quan sát nàng một phen. Khôn mặt tròn trịa, đôi mắt tròn vo, nhìn chỗ nào cũng tròn tròn, xinh đẹp hơn các tỷ tỷ muội muội trong cung nhiều, có điều mập hơn các nàng ấy một chút. Nhưng như thế mới càng đáng yêu! Chẳng qua là….mặt hắn đột nhiên mờ mịt. Chẳng qua là nàng không nên có dáng vẻ này…. trong đầu hắn bỗng nhiên nảy lên một ý nghĩ kì quái, cũng không biết phải nói thế nào, chính là ý nghĩ đó bất thình lình xuất hiện trong đầu hắn. Hắn không khỏi nhân cơ hội thưởng thức hoa cỏ mà len lút nhìn về phía tiểu cô nương mập mạp, khuôn mặt tròn trịa đang ngồi ôm má kia. Cứ như thế mấy lần, Lương Dục Yên cũng chú ý đến động tác của hắn và Hứa Quân Dao bên kia đang mê mẩn suy nghĩ gì đó. Vẻ mặt nàng ta thay đổi, nét mặt trở nên khó chịu, suy cho cùng Lương Dục Yên vẫn chỉ là một đứa trẻ vì thế bản lĩnh che giấu cảm xúc vẫn chưa đến nơi đến chốn. Nếu hắn đã có tiểu cô nương này bầu bạn, vậy mình cũng không cần đi theo hắn quanh quẩn ở cái nơi chán ngắt này nữa, chi bằng đi theo vị hoàng tử tốt tính kia còn hơn. Tiểu cô nương thầm quyết định, rồi viện cớ rời đi. Hai vị tiểu cô nương cũng học theo nàng ta tìm đại một lí do nào đó, sau đó đuổi theo đám người Triệu Nguyên Xương. Triệu Nguyên Hựu cũng không thèm quan tâm đến các nàng, hắn vẫn len lén nhìn trộm Hứa Quân Dao. Sau một thoáng do dự, cuối cùng vẫn cắn răn tiến về phía nàng. Cũng không biết vì sao trong tiềm thức của hắn luôn muốn gần gũi với tiểu cô nương này, giờ phút này hắn cũng chỉ thuận theo khát vọng trong thâm tâm mình mà thôi. Hứa Quân Dao thấy Triệu Nguyên Hựu đi về phía mình, vội vàng ngó nghiêng khắp nơi, phát hiện bên cạnh không còn ai khác, thậm chí đến cả cảnh vật đẹp đẽ cũng không có, nàng nhất thời không hiểu đối phương tại sao lại đi về phía mình. Đợi thân ảnh nhỏ bé đến gần hơn, nàng mới thong thả đứng lên, dù sao hai bên đều là trẻ con nên nhưng lễ tiết này cũng không quá khắt khe. Ngôn Vũ thấy thằng bé đang đi về phía các nàng, cuống quýt nhường đường. Nàng không muốn để thêm một ai đi xuyên qua người mình nữa, loại cảm giác đó rất kì quái, cũng rất khó chịu, nàng không muốn trải qua cảm giác ấy một lần nữa! “Ngươi, ngươi tên là gì?” Triệu Nguyên Hựu nghi ngờ chốt lát, cất tiếng hỏi. Bỗng nhiên thấy trên vai đối phương có một chiếc lá, hắn vươn tay ra nhặt lấy, cơ thể hơi nghiêng về phía trước: ” Chỗ nãy của ngươi dính một chiếc lá, để ta giúp ngươi lấy xuống…” Lời chưa nói xong, cánh môi thằng bé đã chạm vào khuôn mặt mềm mại và ấm áp của Hứa Quân Dao, đôi chân nàng lảo đảo. Hai người thoáng ngẩn người, Hứa Quân Dao là người lấy lại bình tĩnh đầu tiên, nàng nhanh chóng trứng mắt nhìn Ngôn Vũ, kẻ đầu xỏ đã đẩy nàng từ phía sau. Cũng không biết ma xui quỷ khiến thế nào nàng thật sự đã làm theo những lời Ngôn Vũ nói lúc nãy. Nàng lập tức che nửa khuôn mặt vừa bị thơm vào, đôi mắt to tròn chớp chớp, bên trong ánh mắt như có những vì sao đang tỏa sáng lấp lánh, giọng nói mềm mại nhỏ nhẹ, nhưng chứa đầy khuyên bảo dỗ dành: “Nương ta nói nam nữ khác biệt, bị ai thơm vào thì người đó phải chịu trách nhiệm, tương lai phải cưới nàng ấy làm thê tử. Ngươi vừa mới thơm ta, sau này không thể cưới người khác nữa…” Triệu Nguyên Hựu bị nàng dọa sợ, mồm mở ra nửa ngày nhưng không nói được câu nào. “Nhưng mà, nhưng mà…..nhưng mà ta không cố ý mà!” Thằng bé lí nhí giải thích. “Bất kể vô tình hay cố ý đều phải làm như thế, không tin thì về hỏi cha mẹ ngươi đi!” Cung đã giương không có chuyện thu tiễn trở lại, Hứa Quân Dao kiên trì dựa theo những lời của Ngôn Vũ tiếp tục nói. “Đúng đúng đúng, chính là như thế, chính là như thế, dựa vào hắn đi, dựa vào ngực hắn trước!” Ngôn Vũ đứng một bên tận tình chỉ dạy, phấn khích nói. Triệu Nguyên Hựu nào biết bên cạnh còn có một ‘người’ đang thêm dầu vào lửa; hắn thấy tiểu cô nương nói như vậy thì càng thêm sầu não nói: “Nhưng mà, nhưng mà….” “Không nhưng nhị gì cả, dù sao thì…” “Bảo Nha!” Hứa Quân Dao còn chưa nói hết câu, đột nhiên nghe thấy có người gọi nhũ danh của mình, vừa quay đầu lại thì thấy từ trong khóm hoa xuất hiện một chàng thiếu niên, hắn nhìn nàng với vẻ không bằng lòng. Hạ, Hạ Thiệu Đình? Nàng không dám tin mở to hai mắt nhìn. Sao thiếu nhiên ánh trăng lại xuất hiện ở chỗ này? Không phải hắn đã đi cùng dì hắn rồi sao? Không đợi nàng kịp nghĩ ra, Hạ Thiệu Đình đã bước đến bên cạnh nàng, hắn hơi khom người đón lấy ánh mắt kinh ngạc của nàng, nghiêm túc dạy bảo nói: “Bảo Nha, những lời muội nói lúc nãy sai rồi, đối với những đứa trẻ như muội mà nói thì những lời đấy đều không tính, muội không cần lo lắng.” Thiếu niên ánh trăng trong lòng đột nhiên xuất hiện nên nàng cũng không tiện làm gì nữa, chỉ có thể giả bộ ngây thơ hồn nhiên, chớp đôi mắt to tròn nhìn hắn. Hạ Thiệu Đình lưỡng lự một lát, nhưng vẫn duỗi tay xoa đầu nàng, sau đó mới quay người nhịn Triệu Nguyên Hựu vẫn đang mù mờ chả biết gì, nói: “Bảo Nha vẫn là một đứa nhỏ, cái gì cũng không hiểu, những lời con bé nói khi nãy ngươi đừng để trong lòng. Giống như lúc ngươi còn bé cũng sẽ có rất nhiều người thơm ngươi, có nam nhân, có nữ nhân, có người lớn cũng có trẻ nhỏ. Những người này đều giống nhau, đều không có liên quan gì đến người mà sau này ngươi muốn lấy.” Nói đến câu cuối cùng Triệu Nguyên Hựu mới vỡ lẽ, lập tức thở phào một hơi, nhoẻn miệng cười. “Ai yaaa, chuyện gì vậy nè, uổng công ta và Dao Dao rồi!” Ngôn Vũ không vui nói nhỏ. Hứa Quân Dao lén trừng mắt để nàng ta mau mau ngậm miệng lại, ta còn chưa tính sổ chuyện lúc nãy ngươi bỗng nhiên đẩy ta một cái đâu đấy! Ngôn Vũ rụt cổ, tỏ vẻ đáng thương, nhưng cũng không dám nói gì thêm. Chỉ là, trong lòng nàng ta có một loại cảm giác, hình như Dao Dao có vẻ để ý Đình ca, về phần tại sao lại như vậy thì nàng cũng không dám rình trộm tâm tư của nàng ấy. Hạ Thiệu Đình nhếch miệng, nhìn tiểu nha đầu bên cạnh, mặc dù tiểu nha đầu bên cạnh có lúc thảo mai, nhưng là một cô bé rất nghe lời phụ mẫu, cho dù bản thân con bé không hiểu câu nói của phụ mẫu có ý gì nhưng đều ghi tạc trong lòng, nếu không lúc nãy sẽ không nói những lời như vậy. Chợt có cung nữ đến tìm tiểu hoàng tử, thấy Triệu Nguyên Hựu đang ở đây thì nhẹ nhàng thở ra, tiến lên hành lễ nói: “Ngũ hoàng tử, Thái tử điện hạ chuẩn bị về cung rồi.” Triệu Nguyên Hựu chớp đôi mắt sáng trong nhìn gương mặt đang thẫn ra của tiểu nha đầu, mặc dù hắn cảm thấy thích thích nàng, nhưng cái suy nghĩ kì quái kia cứ hiện ra trong đầu hắn rằng ‘nàng không nên có dáng vẻ này’. “Ta phải đi rồi, ngươi tên là Bảo Nha à?” Hắn nhẹ giọng hỏi. Hứa Quân Dao gật đầu. Triệu Nguyên Hựu nhìn nàng một cái nữa sau đó mới quay người đi theo cung nữ. Hứa Quân Dao nhìn theo bóng lưng rời đi của hắn, âm thầm lắc đầu. ‘Hoàng đế phu quân’ của nàng quả nhiên là một đứa trẻ tốt tính dễ nói chuyện; chỉ cần không phạm vào thứ mà hắn căm ghét, thì hắn luôn là người cực kỳ dễ nói chuyện. Nói một câu khó nghe hơn thì chính là tính cách hắn có chút mềm yếu, nếu không hậu phi của hắn sau này cũng sẽ không dám can thiệp vào triều chính. Tính cách như vậy, thật ra không thích hợp làm hoàng đế, nhưng mệnh hắn tốt, hai huynh trưởng của hắn đánh nhau toác đầu chỉ vì long ỷ, con thứ của Thái tông hoàng đế thì không có ai quá mức xuất sắc, vì vậy mới khiến cho hắn được hời. Hơn nữa, trước khi băng hà Thái tông hoàng đế đã thu xếp thỏa đáng mọi chuyện, để lại cho hắn một thiên hạ thái bình cùng với một đám trung thần tướng giỏi. Mặc dù đám triều thần ai cũng có chút tâm tư, nhưng tổng thể mà nói thì vẫn là những quân thần tốt. Tương phản,  những quân thần có ý xấu luôn ở trên triều tranh chấp không ngừng, không ai chịu nhường ai; thay vào đó, mọi việc đều được giao cho vị hoàng đế hèn nhát này. Đám triều thần vừa một lòng trung thành lại vừa có thể khắc chế lẫn nhau, không thể không nói, Thái tông hoàng đế đã thật sự lao tâm khổ tứ vì người con trai này. Nàng trấn tĩnh lại, tạm thời gác lại những chuyện này, ngẩng mặt hỏi Hạ Thiệu Đình: “Đình ca, sao huynh lại ở đây vậy?” Hạ Thiệu Đình thoáng sững ra, sau đó ngạc nhiên hỏi:” Bảo Nha còn nhớ huynh sao?” “Nhớ chứ, huynh chính là Đình ca.” Má lúm trên mặt Hứa Quân Dao lúc ẩn lúc hiện, trả lời giòn giã. Hạ Thiệu Đình không khỏi mừng thầm. Trẻ nhỏ có tính hay quên, đặc biệt là những đứa bé như nàng, bản thân mình đã rời đi hơn một năm, hắn không ngờ rằng con bé chẳng những vẫn nhận ra mình, mà còn nhớ rõ cả tên của mình nữa. Bảo Nha quả nhiên là một đứa trẻ vô cùng thông minh! Hắn không nhịn được mà xoa đầu con bé: “Dì ta được mời đến đây dạy thêu thùa, nên ta cũng theo dì đến đây.” Về những cái khác hắn không hề nhiều lời, dù sao tiểu nha đầu này vẫn còn nhỏ, nói cũng chẳng hiểu được bao nhiêu. Hứa Quân Dao tỉ mỉ quan sát, thấy mặt mày hắn bình thản thong thả, không hề có nửa phần cảnh giác và thù địch, từ con mắt của một người có thể dò xét được cuộc sống gần đây của người đó, bởi vậy nàng mới biết được dì của hắn đối rất tốt với hắn. “Dì huynh giói quá!” Nàng dùng giọng điệu của trẻ nhỏ, và gương mặt đầy dùng bái nói. “Sau này Bảo Nha chăm chỉ học tập, tương lai cũng sẽ giỏi giang giống như dì của ta.” Hạ Thiệu Đình khích lệ nàng. Hứa Quân Dao nhìn hắn cười ngọt ngào. Không khí giữa hai người đang tốt đẹp, Nguyễn Thị dắt theo Châu ca hấp tấp đi tìm nữ nhi, thấy tiểu nha đầu bình yên vô sự mới thở phào nhẹ nhõm, khi thấy nữ nhi nhà mình đang nói chuyện với một đứa trẻ nào đó, nàng vừa mừng vừa ngạc nhiên:” Đây không phải là Đình ca sao?” Châu ca cũng nhìn thấy cố nhân, vùng ra khỏi tay nương vui mừng chạy về phía trước: “Đình ca, huynh đến tìm ta ư?” Hạ Thiệu Đình cảm nhận được niềm vui của bọn họ, trong lòng cũng cảm thấy cực kì ấm áp. Hóa ra cảm giác khi được người ta nhớ nhung sẽ hạnh phúc đến vậy…. Chung quy vẫn là phủ của người khác, Nguyễn Thị cũng không tiện nhiều lời, nàng chỉ hỏi Hạ Thiệu Đình vài câu, sau đó áy náy nói với Kỷ phu nhân: “Đứa trẻ này có quen biết với gia đình chúng ta, lại chia cách nhiều ngày, không nghĩ đến hôm nay có thể gặp nhau ở đây, thật sự khéo quá.” Kỷ phu nhân cười nói:” Dì của đứa trẻ này có một tay nghề thêu thùa xuất sắc, sau khi ta biết được liền cho người đặc biệt mời về phủ, nhờ nàng ấy chỉ bảo. Chưa từng nghĩ đến đứa trẻ này lại từng có một đoạn duyên phận như vậy” Hai người lại khách sao vài câu, Nguyễn Thị hỏi nơi ở hiện nay của Hạ Thiệu Đình, sau đó mới dắt tay đôi nhi nữ mặt đầy lưu luyến rời đi. “Đình ca, huynh nhớ tới tìm đệ cùng chơi đó!” Phía xa truyền đến tiếng dặn dò của Châu ca, cánh môi Hạ Thiệu Đình mím lại, nở một nụ cười ấm áp. Biểu hiện của các nhi tử trong hoa viên Kỷ phủ đã được cung nhân lần lượt báo lại với Thái tử, đặc biệt là lời nói ngây thơ của Hứa Quân Dao đã khiến Thái tử không nhịn được mà bật cười. Nữ nhi của Đường Tùng Niên sao? Quả là một tiểu nha đầu đáng yêu. Hắn lại nghĩ đến chuyện Vi Lương bị vạch tội, đôi mắt dần dần trở nên thâm trầm. Năm đó Kỷ Uyên từng nói với hắn, con người của Đường Tùng Niên tâm tư kín đáo, xử sự thủ đoạn, giữ ở trong quân đội không thể phát huy hết sở trường của hắn, chi bằng tiến tử hắn làm quan để rèn luyện hắn một phen; nếu sau này có thành tựu điện hạ có thể dùng hắn..