Tô Mạt tóm được hắn hiện nguyên hình cười hắc hắc nói:“Tĩnh thiếu gia, ngươi nói dối nga!”
Tĩnh thiếu gia cứng người ngay lập tức, mặt cứ thế cũng đỏ lên .
Gương mặt bạch ngọc như hoa sơn trà của hắn lúc này đỏ ửng, quả thật nếu đem so sánh với ánh hào quang rực rỡ của mặt trời trên kia cũng thật giống nhau, da thịt trong sáng nhợt nhạt của hắn đỏ lên cơ hồ làm người ta nhìn thấy được từng sợi tơ máu.
“Ha ha!” Tô Mạt nghiêng nghiêng đầu, cười hớ hớ nhìn hắn, hắn né tránh ánh mắt của nàng, tầm mắt nhìn về phía bên kia, hắn dám nói nhận biết bằng nội lực, chính là ở nói dối chứ gì.
Tĩnh thiếu gia bất đắc dĩ cười khổ, nhìn nàng một cái,“Tiểu nha đầu, nàng càng ngày càng tệ .”
Tô Mạt hì hì cười ôm cánh tay hắn lắc lắc,“Tĩnh thiếu gia, thời điểm ngươi thẹn thùng thật đáng yêu a!”, sắc mặt Tĩnh thiếu gia càng ngày càng đỏ, lửa trên mặt đốt liên tục theo hai má hồng đến tận bên tai, lại hồng đến cổ, nếu không có áo che phủ chỉ sợ trong ngực đều đỏ hết cả.
Hắn dương mắt trừng trừng nhìn nàng,“Còn như vậy nữa, ta sẽ tức giận.”
Tô Mạt lập tức thức thời dừng cười, không dám chọc hắn nữa , tuy rằng chọc hắn thật sự rất thú vị. ^^!
Mới thời gian trước đây là hắn còn chọc nàng, nay nàng đã có thể chọc hắn , thật sự là vô cùng sung sướng nha.
Nàng thanh thanh cổ họng nói:“Hai tỷ đệ bọn họ đã chạy một đêm dài, lại hôn mê lâu như vậy, chưa ăn cơm, tự nhiên bụng đói kêu vang , ta liền cố ý nói đến chuyện ăn uống, cho dù là người đã ăn cơm rồi mà bị ta lãi nhãi suốt cũng nuốt nước miếng đánh ực, huống chi Phương Oánh lại nhịn không được. Hơn nữa Phương Vũ thực rõ ràng hung hăng nuốt xuống vài ngụm, ta liền biết rõ ràng.”
Thân hình Tĩnh thiếu gia cứng đờ, nha đầu này, đôi mắt lợi hại như vậy?
Nàng rốt cuộc là người hay là tiểu yêu tinh đây!
Ngày thường cùng mọi người nói chuyện, nàng tỏ ra ngoài vẻ mặt thật chân như vậy nhưng bên trong nội tâm là đang cười trộm người ta sao?
Ngón tay hắn nhẹ nhàng phủi phủi, ngay sau đó liền nhéo cái mũi nàng,“Thế vừa rồi vì sao nói ta nói dối?”
Tô Mạt cười hắc hắc,“Không nói cho ngươi biết, dù sao ngươi nhớ rõ thì tốt rồi, sau này đừng có nói dối với ta!”
Tĩnh thiếu gia bị nàng biến thành dở khóc dở cười, hừ hừ hai tiếng, ngón tay ở nàng trên đầu xoa xoa, tiểu nha đầu hôm nay lớn rồi, ngày thường không chải tóc, chẳng quan tâm đến chuyện đẹp xấu, lần này cần cưỡi ngựa xuất môn, mới đơn giản chải đầu làm kiểu tóc hai trái đào.
Truyện khác cùng thể loại
11 chương
75 chương
58 chương
60 chương
229 chương
78 chương