Hắn rốt cuộc có mấy cái linh hồn? Tô Mạt tò mò nhìn hắn. Nếu là người thường, chắc là phải sợ hắn, bởi vì hắn rất rõ ràng là có nhân cách của một yêu tinh cực kỳ mãnh liệt. Nhưng Tô Mạt cảm thấy đây không phải lỗi của hắn, là do hoàn cảnh tạo nên hắn như vậy. Nàng chỉ hy vọng hắn sẽ vui vẻ. Hy vọng lưu lại nhân cách tốt đẹp của hắn, đem những khoảng âm u trong con người hắn đều vứt bỏ đi. Hắn quay đầu nhìn nàng, ánh mắt có lớp sương mù, khí trời tháng ba hoa đào như nhảy múa, nàng cười cười hướng tới hắn lao tới, cầm lấy cánh tay hắn,“Đi , ‘ăn rượu uống thịt’ đi! Ha ha ha, mau đi thôi!” Tĩnh thiếu gia thấy nàng học A Cổ Thái, nhịn không được cong lên khóe môi, như mặt nước gợi lên một tia cười yếu ớt. Hắn cơ hồ nhịn không được, cứ như vậy vĩnh viễn đứng ở nơi này, không bao giờ phải rời khỏi nữa. “Hai tỷ đệ kia......” Tô Mạt ngửa đầu nhìn hắn,“Ngươi cũng chú ý tới rồi?” Tĩnh thiếu gia ngưng mắt nhìn nàng, ý cười tựa như vầng trăng lẩn trong đám sương mờ, ló ra ngoài lớp sương ấy, hắn không chú ý tới cái gì, nhưng nàng hỏi như vậy, hắn tự nhiên không thể nói là không có. Mỉm cười,“Cái gì?” Tô Mạt chỉ biết là hắn đã biết rồi, lôi kéo hắn đi mau vài bước, thấp giọng nói:“Tóm lại ta cảm thấy là có điểm kỳ quái. Đầu tiên, tỷ tỷ kia, lúc kể về chuyện xưa bi thương, lại giống như đối phụ mẫu không có cảm tình gì. Nhưng, sự bi thương cùng phẫn nộ của nàng ta lại rất thật. Cho nên ta có điểm không chắc.” Kiếp trước nàng có đi theo ông nội học mưu kế, ông nội dạy nàng nhìn người đánh giá người, nên học tập lý luận Tằng Quốc Phiên. Lúc bắt đầu nàng không bằng ông nội, nhưng lúc sau này nàng có thể lợi hại hơn cả ông nội luôn. Bởi vì nàng dù sao cũng là người trẻ tuổi, năng lực học tập và khám phá mạnh, lại có học qua tâm lý học, lại đọc về lĩnh vực vi biểu tình học, còn cố ý nghiên cứu. Chỉ bằng cái này, đã hơn ông nội rồi…hắc hắc, còn có thể giúp ông nội phán đoán xem ba có nói dối hay không a. Ha ha, thật sự là thú vị! Nàng bây giờ rất nhớ tới ba cùng ông nội, là không còn tiếc nuối gì nữa.