Tần mụ mụ vâng lệnh đi. Rất nhanh đại tiểu thư dẫn theo Minh Nguyệt lại đây. Minh Nguyệt là lão phu nhân phái tới cho đại tiểu thư, lão phu nhân nói nếu muốn ra ngoài thì phải mang theo Minh Nguyệt, Tô Mạt cũng hiểu được, là muốn để Minh Nguyệt đến giám thị tỷ tỷ. Nàng cũng không muốn quản, hơn nữa có Minh Nguyệt ở đây cũng làm cho lão phu nhân yên tâm hơn. Cho nên nàng đối Minh Nguyệt rất tôn trọng, hơn nữa đối xử với nàng ta khá tốt, nhưng tuyệt đối không hối lộ nàng ta, cũng tuyệt đối sẽ không chủ động gợi ý để nàng tavì đại tiểu thư mà giấu diếm điều gì. Bởi vì đại tiểu thư lãnh ngạo chân thành, làm người lại thẳng thắn, cũng không có cái gì cần phải che giấu. Đại tiểu thư ngửi được mùi thơm ngát kia, vui mừng nhấc váy chạy vào, “Mạt nhi, mau đưa ta ngửi coi.” Tô Mạt đem cái bình nhỏ đưa cho nàng, bôi một chút lên cổ tay của nàng, bảo nàng đi vài vòng rồi lại ngửi tiếp. Đại tiểu thư kinh hỉ vô cùng, hơi lộ ra trên khuôn mặt trong trong trẻo nhưng lạnh lùng ấy nụ cười rực rỡ như hoa nói, “Mạt nhi, ngươi, ngươi cùng A Cổ Thái sư phó, quả thực là...... Rất thần kỳ ! Có cái này, về sau hương liệu của Đại Chu ta sẽ càng thêm phong phú.” Kỳ thật trước mắt Đại Chu có hương lộ, hương cao, nước hoa, chính là những thứ kia đều là Tây Vực đem tới, không phải Đại Chu có thể tự làm ra. Phương thức xông hương của Đại Chu chỉ dùng để đốt, trong lư hương có bánh hương liệu, mặt trên có thêm vào đá vân mẫu, đem hương liệu đặt ở trên, sau đó dựa vào nhiệt khí mà xuất ra hương khí. Có thể xông quần áo, xông chăn, thậm chí là mang ở trên người, giấu trong tay áo, treo ở trong màn, mùi hương tỏa ra hoặc mùi thơm ngào ngạt hoặc là thanh nhã . Hương lộ có khi còn dùng để ăn, có thể cho vào trong nước tắm rửa, có thể sử dụng để bôi lên da dẻ cho thơm. Nay Tô Mạt nghiên cứu ra loại hương này, , về sau kem bôi mặt, son môi, dầu làm bóng tóc, thuốc bôi trơn da …vân vân đều có thể bỏ thêm hương liệu vào….. Tô Mạt thấy đại tiểu thư vui mừng mặt mày hớn hở, là vẻ mặt nàng chưa bao giờ thể hiện, biết tỷ tỷ là thật tâm thích. Liền nới với A Cổ Thái:“A Cổ Thái, ngươi thu đệ tử đi, còn có thể giúp ngươi.” Mắt A Cổ Thái liếc Tĩnh thiếu gia một cái, cười nói:“Đồ đệ của ta, không phải là ngươi sao?” Tô Mạt hơi hơi gợi lên khóe môi, nheo mắt nhìn hắn, A Cổ Thái lập tức sửa miệng,“Ngươi là người dẫn dắt ta, người dẫn đường, không phải là đồ đệ.” Tô Mạt cười cười,“Người dẫn đường của ngươi, là thần Allah, ta là bằng hữu của ngươi.”