Nha đầu quỷ quái này, cho dù hắn có chuẩn bị tâm lý, nhưng nàng vẫn làm cho hắn kinh ngạc không thôi.
Nàng quả thực chính là một câu đố, trong đầu chứa một thế giới rộng lớn, muốn dùng cái gì, lập tức có thể lấy ra dùng.
Mùa xuân năm kia, nàng thừa dịp là thời điểm đạp thanh đi dạo chơi vùng ngoại ô, liền ở đó quan sát mấy ngày, cuối cùng nhìn trúng một vùng thôn trang đi kèm với một ngọn núi nhỏ.
Mảnh đất đó bởi vì là ngoại ô kinh thành, giá rất cao, tới bốn mươi lượng bạc một mẫu, đã vậy chủ hộ còn không chịu bán.
Bình thường là có thể ở ngoại ô kinh thành mua được rồi, trừ phi là gia tộc suy vong, có vài người cần dùng tiền gấp, muốn bán đi tổ nghiệp .Cho nên nàng không mua được.
Lúc ấy hắn muốn lấy địa vị nhị hoàng tử đem mảnh đất thôn trang nằm ở ngoại ô tặng cho nàng.
Đó là hoàng đế ban cho, trước đây khi chiến thắng trở về, hoàng đế ban cho rất nhiều vàng bạc.
Nhưng lại hạn chế hắn mua bán đất đai, cho dù là dưới góc độ nhị hoàng tử được ban thưởng, hắn cũng được rất ít.
So với Thái tử không cần phải nói, cho dù là Ngũ hoàng tử, Thất hoàng tử, hắn đều ít hơn đến nỗi đáng thương.
Hắn vốn lười suy nghĩ đến vùng đất đó, chỉ là thấy nàng muốn có nó, thì muốn tặng cho nàng thôi.
Tuy rằng không lớn, nhưng so với mảnh đất nàng mua cũng to hơn.
Chủ yếu là không cần phải tốn tiền.
Nào biết đâu rằng tiểu nha đầu kia nhất mực lắc đầu, lạnh lùng thốt:“Hắn không cho đàng hoàng, ta cũng không cần lấy. Hắn cho ngươi một cái tiểu thôn trang rách nát như vậy, chế nhao ai chứ? Ta không thèm, cứ để lại đi.”
Nghe nàng nói như thế, hắn cảm thấy vui mừng, rất muốn vì nàng làm việc gì đó.
Nào biết đâu rằng, nàng rất kiên quyết nói:“Không được, chuyện của ta ta muốn tự mình giải quyết. Nếu ta chuyện gì cũng đều dựa vào ngươi, vậy chỉ có thể phụ thuộc vào ngươi, thậm chí về sau sẽ là gánh nặng của ngươi. Ta muốn là chính bản thân ta, như vậy về sau ta có thể là trợ thủ đắc lực cho ngươi.”
Hắn phải biểu đạt như thế nào sự yêu thích của mình đây. Hắn thở dài.
Dưới chân thiên tử, cũng không dễ đụng gươm đao dùng cường quyền, hắn vốn nghĩ đến nàng muốn vận dụng trí tuệ, từ chỗ người khác gián tiếp đoạt lấy.
Kết quả nàng lại nói,“Người ta không đắc tội với ta, ta không cần đi làm kẻ ác. Ta là loại người người không phạm ta ta không phạm người, nếu người phạm ta ta tất yếu phải diệt trừ!”
Xem, tiểu nữ nhân đáng yêu của hắn kìa.
Hắn biểu tình lạnh lùng , nội tâm lại sục sôi như nước lũ cuộn trào.
Sau lại nàng mua lại vùng đất mà ai cũng không muốn, nơi đó thật là hoang vắng, nếu không là cát sỏi cũng là đất đá, căn bản hoa mầu không thể sinh trưởng được, hơn nữa không có cảnh đẹp gì, cũng không có người đi xây thôn trang.
Truyện khác cùng thể loại
11 chương
75 chương
58 chương
60 chương
229 chương
78 chương