Thời gian thấm thoát, hai năm lại trôi qua.
Mùa xuân quay trở lại, bách hoa nở rộ.
Trong thời gian vài năm nay, ngoại trừ thời gian kiên trì học võ cùng Tĩnh thiếu gia và cùng Hồ tiên sinh học y ra, Tô Mạt cũng tham gia hoạt động với Hoàng đế và đám hoàng tử kia, làm nhiều chuyện khiến hoàng đế vui vẻ, giúp đỡ Triệu tiên sinh quản lý tốt công việc trong ngoài học đường.
Hiện nay đại tiểu thư cùng nhị tiểu thư đã không còn ở Thái Học học tập, nhóm thái tử bọn họ cũng lớn tuổi, không bắt buộc mỗi ngày đều đến, chỉ cách mấy ngày đến đây cùng mọi người nghe Triệu học sĩ và các học sĩ khác giảng bài, bồi dưỡng chút cảm tình.
Tô Mạt thì càng tự do, có lão học sĩ chống lưng, nàng tự do giống như chú chim nhỏ.
Triệu học sĩ muốn kiểm tra việc học tiếng Phạn của nàng, vừa định quay đầu lại nói chuyện với nàng vài câu, đã phát hiện trong phòng trống rỗng, chỉ để lại mùi thơm nhàn nhạt, người cũng không thấy bóng.
Triệu học sĩ thở dài, nha đầu kia, rõ ràng đã là một người lớn, lại càng nghịch ngợm hoạt bát hơn.
Nghĩ lại lúc bắt đầu mới đến đây, ngày thường yếu đuối gầy gò, đi đường cũng lảo đảo, làm cho người ta tâm sinh thương tiếc.
Thế mà mới không đến ba năm, thế nhưng lập tức cao vọt lên, so với nam hài tử cùng tuổi còn cao hơn.
Nay tay chân lưu loát, linh hoạt giống như tiểu hầu tử, trèo cây, cưỡi ngựa, bắn tên, săn chim, bắt cá, câu tôm...... Cơ hồ không có môn nào tiểu nha đầu đó không biết.
Quả thực -- chính là đứa nhỏ quậy hết cỡ!
Sao có thể là tiểu thư khuê các nha!
Triệu học sĩ chính là người chắn trước gió muốn khóc a!
Nói đến tên đồ đệ này của hắn, thật sự là nửa vui nửa sầu nha.
Ngày hôm qua đi gặp vài đồng liêu, bọn họ còn chắp tay khen:“ Vị nữ đệ tử kia của Triệu công, trí tuệ hơn người, hộc vấn thông thái đa tài, có cách nhìn bất phàm, quả nhiên là nữ tài tử.”
Hắn vừa muốn khiêm tốn hai câu, nói “Các vị quá khen rồi.”
Kết quả người ta cũng chuyển đề tài,“Hắc hắc, chính là nha, vậy tam tòng tứ đức không biết thế nào. Nghe nói nàng ta thích đóng giả bộ dáng công tử, cưỡi ngựa như bay, đi tường khiêu thụ, vượt tường leo cây. A ha ha ha, thật sự là Gia Cát trong bậc nữ trung, sư tử Hà Đông rống a!”
Triệu học sĩ gãi đầu lo lắng cho đệ tử đến nỗi muốn chọc đầu luôn, lại thở dài.
Tuy rằng hắn không có cố ý hỏi, nhưng cũng biết tiểu nha đầu này chỉ dùng thời gian hai năm ngắn ngủn như vậy để làm không ít chuyện tình.
Không nói cái khác, chỉ riêng quyển ‘ Thông thiên bí quyết ’, nha đầu kia đã thuộc làu, điều hắn có thể dạy, nha đầu đó đã lĩnh hội được hết.
Truyện khác cùng thể loại
11 chương
75 chương
58 chương
60 chương
229 chương
78 chương