Tô Nhân Vũ vuốt mồ hôi trên trán,“Bệ hạ, chỉ bị trúng gió một chút thôi.” Hoàng đế ám chỉ,“Ngày mai đã đến ngày tỷ thí. Trẫm phải tự mình đi chứng thực mới được.” Tô Nhân Vũ chỉ cười không nói. Tô Trì đi theo thái tử, vốn là người có khí thế bức người, hiện tại vẻ mặt âm trầm, càng không ai dám tới dò hỏi. Tô Việt lúc bắt đầu còn chống đỡ được, sau đó dứt khoát xin phép nghỉ học. Hoàng Phủ Giới cười ha ha,“Nàng ta sợ rồi sao.” Vẻ mặt thật dương dương đắc ý. Hoàng Phủ Giác thân thiết nói:“Mạt nhi muội tử không có việc gì chứ, có thể đi thăm một chút không?” Tô Việt lắc đầu,“Điện hạ vẫn là chờ sự việc lắng lại mới đi a.” Bây giờ mà đi thăm, Tô Mạt khẳng định sẽ bị ánh mắt Vương phu nhân cùng Tô Trì kia tùng xẻo mất thôi. Hoàng Phủ Giác cười nói:“Không ngại, cho dù thua, chúng ta cũng thua đẹp. Ta và Nhị ca cùng nhau đền là được.” Tô Việt xấu hổ cười cười. Triệu học sĩ cũng không có tâm tư đọc sách, đặt cược không phải vì tiền, mà là hắn rất thích nha đầu Tô Mạt kia. Nha đầu kia như đem hắn quăng vào dung nham đốt lên trong hắn ngọn lửa nhiệt tình, hắn lại hoàn toàn tin tưởng vào tiểu nha đầu này, về nhà nịnh nọt thuyết phục phu nhân, nịnh hót đến nỗi nàng ta vui sướng hài lòng tự nguyện lấy ra một trăm lượng bạc. Ngoảnh mặt lại đi mượn một trăm lượng bạc của đồng liêu thân thiết, lén lút sai người đem đến đưa cho Ngũ điện hạ đặt Tô Mạt thắng. Lúc Hoàng Phủ Giới đang khoe khoang với người khác rằng hắn cưỡi ngựa rất tốt, trèo cây rất nhanh, có tiểu thái giám đưa tới cho hắn một phong thơ. Hoàng Phủ Giới nhìn thoáng qua, mọi người muốn xem, hắn liền vội vàng giấu đi, vội vã chạy đi. Mọi người nhìn nhau ngơ ngác, không biết vì nguyên cớ gì. Tô Mạt không đi học, Hoàng Phủ Cẩn đương nhiên là cũng không đến, hắn lại thay đổi quần áo thành Tĩnh thiếu gia, lặng lẽ đi thăm Tô Mạt. Đem theo ít dược cho nàng. Lúc chạng vạng tối Kim Kết, Hoàng Oanh vài người bọn họ canh giữ ở bên ngoài, Tô Mạt cùng Tĩnh thiếu gia nói chuyện ở trong phòng. Hắn lấy khăn lụa mềm mại lau nước mũi giúp nàng, thương tiếc nói:“Không nên miễn cưỡng. Thân thể của nàng như vậy sao có thể cưỡi ngựa trèo cây?” Cưỡi ngựa đã học lâu như vậy, trèo cây càng đừng nhắc đến làm gì.