Hoàng Phủ Giới đơn đấu với Tô Mạt, hơn nữa lại là chuyện thi đấu cưỡi ngựa và trèo cây như vậy.
Theo bọn họ biết thì Tô Mạt tính cả tuổi mụ mới có 8 tuổi, đừng nói tới cưỡi ngựa trèo cây, cho dù là đi bộ xa chút cũng không có thể lực. Cho nên nàng thua là chắc, không thể nghi ngờ gì nữa!
Trong học đường, hoàng cung, kinh thành các nhà quý tộc đều đặt cược nườm nượp.
Chỉ trong một đêm cảnh tượng thay đổi vô cùng đồ sộ.
Mặt ngoài chỉ là hai tiểu hài tử chơi đùa tranh đấu, thực tế cũng là cuộc đấu sức của mấy đại gia tộc.
Người tinh nhạy, đương nhiên lập tức có thể nhìn ra ngay.
Tô Mạt tuy rằng đã sớm dự tính được chuyện này, nhưng cũng thật không ngờ sự tình sẽ phát triển đến mức này, nàng hiện nay đang bận ứng phó “Phỏng vấn” kia.
Người thứ nhất đương nhiên là người quan tâm nàng nhất - Tĩnh thiếu gia của nàng.
Kết quả đặc biệt bởi vì sự gia nhập của Hoàng Phủ Cẩn mà sự việc nhanh chóng trở nên chấn động, chuyện này chẳng những là hoàng thân quốc thích , ngay cả văn võ bá quan cũng đều góp vui náo nhiệt.
Bởi vì Tô quốc Công cũng đặt một ngàn lượng bạc ủng hộ nữ nhi. Đồng thời Tống Dung Hoa trở về nói, ca ca thúc thúc của nàng ta đương nhiên muốn nhất trí cùng với nàng ta, huống hồ bọn họ đều chắc chắc rằng Hoàng Phủ Giới khẳng định sẽ thắng.
Tiểu tử kia tuy rằng nhỏ, không thích đọc sách, nhưng học võ vẫn là có chút năng khiếu.
Tống gia tổng cộng đặt cược hai vạn lượng bạc.
Tô Mạt về nhà, Vương phu nhân cùng Tô Trì khuôn mặt bọn họ cáu kỉnh, còn muốn giáo huấn nàng một chút, kết quả bởi vì lão phu nhân cùng Tô Nhân
Vũ ủng hộ nên ngậm bồ hòn làm ngọt.
Tô Nhân Vũ lạnh lùng nghiêm mặt nói:“Đừng nói Mạt nhi có ngọc bội ngự ban, cho dù không có, tại cái nhà này, chỉ cần Mạt nhi không có làm ra chuyện khi sư diệt tổ cũng không ai có thể động tới nữ nhi của ta.”
Lão phu nhân hoà giải,“Dù sao mọi người cũng nhàn rỗi, cũng coi như náo nhiệt náo nhiệt.
Với lại làm như vậy cũng khiến cho gia đình chúng ta và người trong kinh thành dễ gần nhau hơn.”
Tô Mạt còn hướng tới lão phu nhân cười nói:“Lão tổ mẫu muốn đặt cược ủng hộ ta hay không?”
Lão phu nhân tránh né,“Phụ thân ngươi đã muốn đặt cược, thì đại biểu rồi.”
Tô Mạt bĩu môi, biết bà ta không tin chính mình.
Hôm đó ban đêm nghe nói trong cung điện của Ngũ hoàng tử đèn sáng suốt đêm, có người đi đi lại lại đưa tiền, nhưng đặt cược Hoàng Phủ Giới rất nhiều người.
Tỉ lệ khoảng 30 trên 1.
Nói cách khác là cứ có ba mươi lượng bạc cược Hoàng Phủ Giới thắng, thì có một hai lượng đặt Tô Mạt thắng. Điều này vẫn là do đám người Hoàng Phủ Cẩn, Tô Nhân Vũ
ủng hộ.
Truyện khác cùng thể loại
11 chương
75 chương
58 chương
60 chương
229 chương
78 chương