Hắn hơi trầm tư, lập tức nói với Thái tử:“Điện hạ, không bằng ngài chủ trì, cược tiểu nha đầu thắng.”
Thái tử đương nhiên là cực kỳ thông minh, đầu óc suy tính thì đã có sự so sánh, thua tiền không là vấn đề, mặt mũi của Tô Mạt cũng không phải là vấn đề. Mấu chốt là, Tô Nhân Vũ hiện tại rất thích nha đầu kia, nhìn hắn ở trước mặt hoàng đế khẩn thiết cầu tình là biết ngay.
Nếu chính mình ủng hộ Tô Mạt, Tô quốc Công đương nhiên sẽ càng thêm nghiêng về phía mình.
Mặt khác, tiểu nha đầu này thông minh như thế, nếu lớn lên, còn nói không chừng tiền đồ sẽ trở thành một yêu nữ như thế nào đây.
Hắn gật đầu, vừa muốn đáp ứng, lúc này Hoàng Phủ Giác đột nhiên đứng lên, lang lảnh cười,“Ta ủng hộ tiểu nha đầu này một chút. Ván này cứ để cho
Thái tử điện hạ chủ trì đi. Người khác chỉ sợ cũng không làm cái được nữa rồi.”
Thái tử mặt mày lạnh lùng, vừa muốn nói chuyện, bên kia Tống tiểu thư đứng lên, thở phì phì chạy tới, nói với Hoàng Phủ
Giác:“Ta đặt một ngàn lượng cược Thất điện hạ thắng.”
Mọi người lập tức trừng lớn mắt, một ngàn lượng, Tống gia quả nhiên có tiền a, một tiểu nha đầu vừa ra tay liền là một ngàn lượng.
Đều nói quốc khố là của Tống gia , không biết có phải sự thật hay không nữa.
Thái tử mặt đều xanh tái, cau mày nhíu mặt, giọng điệu nghiêm túc vô cùng,“Dung Hoa, không được bướng bỉnh.”
Dung Hoa là khuê danh của Tống tiểu thư, Thái tử sốt ruột, liền gọi tên nàng ta.
Tống Dung Hoa cũng không để ý, hừ một tiếng,“Biểu ca, vì sao ta không thể đặt? Ta có tiền, ta sẽ đặt. Hơn nữa, Tô Mạt cũng chỉ biết đọc thuộc sách, cái khác nàng ta còn có thể biết cái gì chứ? Bất quá chỉ là nịnh bợ mọi người xung quanh thôi, chính nàng ta muốn cùng với thất điện hạ tỷ thí , ta vì sao không thể đặt cược.”
Lúc này lập tức có người đều tới tấp đến đặt cược, có người đặt mười lượng, có một lượng, còn có trăm lượng, Triệu tiên sinh cũng bảo người ta ghi lại, hắn đặt một trăm lượng, cược Tô Mạt thắng.
Thái tử ánh mắt lạnh lùng nhìn Tống
Dung Hoa,“ Chuyện này mọi người chỉ là đùa thôi, ngươi lấy một ngàn lượng đến đặt cược, không có nhiều như vậy đặt Tô......”
Lúc này phía sau truyền đến thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng êm tai,“Ta ra một vạn, đặt Tô Mạt.”
Lúc này Hoàng Phủ Giác ha ha cười,“Ta sẽ không tranh đứng đầu, chỉ đặt một trăm lượng vui vẻ chút thôi.”
Hắn quay đầu nhìn vẻ mặt Thái tử âm trầm, cười nói:“Tam ca, nếu Nhị ca đã ra nhiều tiền như vậy, không bằng cứ để cho hắn làm cái đi.”
Truyện khác cùng thể loại
11 chương
75 chương
58 chương
60 chương
229 chương
78 chương