Tô Mạt quay đầu nhìn hắn, thần sắc của hắn trong trẻo nhưng lạnh lùng, ánh mắt trong suốt, mơ hồ lóe lên ánh sáng.
Tuổi hắn bằng với tuổi của Thái tử, đương nhiên là phải do Triệu học sĩ đặc thù chiếu cố, nhưng hắn cũng không lạnh không nóng, một mình quái gở ngồi ở chỗ này.
Trong lòng nàng có điểm khó chịu, bởi vì sự cô độc của hắn, còn chuyện hắn bị người khác cô lập.
Nàng cười cười, liếc hắn,“Không được quấy rối, ngươi đều đã biết đọc, cũng không phải là tiểu hài tử.”
Hoàng Phủ Cẩn mím môi, chỉ cảm thấy những người khác đều không tồn tại, trong mắt hắn chỉ có nàng,“Ta khó mới có được chút thời gian đến đây.”
Suy cho cùng hắn bận thật sự, cũng không giống mấy tên hoàng tử tối ngày lang thang khắp nơi, nếu không có nàng ở trong này, cho dù hoàng đế có cầu hắn, hắn cũng không thích thú gì đến đây?
****
Ở thời điểm hắn không hiểu chuyện, có lẽ là bọn họ cô lập hắn.
Nhưng từ khi hắn lớn lên, hắn khinh thường kết giao cùng bọn họ.
Nhưng tiểu nha đầu tựa hồ không hiểu rõ, ngược lại nghĩ hắn thực đáng thương.
Hắn cười cười, cũng không sao, nàng cứ cho là như vậy, sẽ đối với hắn rất tốt hơn chút.
Hoàng Phủ Giới chuồn đến phía sau, thấy Hoàng Phủ Cẩn túm lấy váy của Tô Mạt, nhịn không được lớn tiếng nói:“Nhị ca, ngươi không thể khi dễ nữ sinh!”
Lập tức hắn lại chống nạnh nhìn Tô Mạt, bĩu môi trách cứ nói:“Ngươi lén lút làm gì? Ta còn chưa đọc đâu!”
Tô Mạt nhìn Hoàng Phủ Cẩn liếc mắt một cái, hắn buông ngón tay ra, lúc nàng xoay người, bàn tay chạm vào bàn tay nhỏ bé của nàng.
Tô Mạt hai má ửng đỏ, quay đầu trừng mắt với Hoàng Phủ Giới, tiểu tử này lại tới đây chặn họng súng, nàng thở phì phì ngồi xuống ghế,“Tốt, ngươi liền đọc thuộc Luận Ngữ xem sao.”
Hoàng Phủ Giới kháng nghị nói:“Tiên sinh dặn dò đọc “Đại học”, ngươi kêu ta đọc Luận Ngữ là có ý tứ gì.”
Đuôi lông mày Tô Mạt giương lên, hừ nói:“Cái gì có ý tứ gì. Ngươi chủ động đi lên thể hiện, không phải là biết nhiều hơn một chút sao? Chỉ biết mỗi tiên sinh phân phó nội dung hay sao, đến khoe ra cái gì chứ?”
Hoàng Phủ Giới tức giận hầm hừ chà chân, chạy về vị trí của mình, hung hăng lấy ra sách Luận Ngữ, bắt đầu nghiến răng nghiến lợi học.
Tô Mạt cũng không quản hắn, lập tức đi kiểm tra người khác, cuối cùng đem kết quả kiểm tra tổng kết một chút, đối với vài vị hối lộ kia, nàng không có trực tiếp cho qua cửa, cũng không có không nể mặt, mà là sửa lại thành cách nói khác.
Biết đọc thuộc thì là ‘ rất ưu tú’.
Không đọc thuộc được thì nói là ‘ đọc chậm’, ham chơi thì nói là ‘thiếu chăm chỉ’......
Truyện khác cùng thể loại
11 chương
75 chương
58 chương
60 chương
229 chương
78 chương