Thật đúng là một tòa bảo tàng, muốn cái gì có cái đó. Tô Mạt một bên viết một bên than thở nói:“Nếu ta ở chỗ này phát minh ra điện hoặc cái gì đó có lẽ không được, chỉ riêng chế tạo thủy tinh cũng đủ dư dả rồi .” Nàng đem giấy giao cho A Lí, phân phó nói:“Ngươi sai người ra roi thúc ngựa đi khu mỏ vùng phụ cận, đem những khoáng thạch bên trong, chế tạo ra một ít sản phẩm, đều để riêng mang đến cho ta xem.” A Lí nói:“Tiểu thư, muốn ta tự mình đi sao?” Tô Mạt lắc đầu,“Không cần, chọn ra hơn vài người trong thôn thông minh lanh lợi có chút đầu óc một chút sai đi tìm.” Ai tìm được nhiều thì người đó sẽ là người quản lý cho xưởng chế tạo thủy tinh của nàng. A Lí lập tức đi tìm ba vị trưởng thôn phân phó xuống. Ba vị trưởng thôn nay đều ở Liễu gia đợi lệnh bất cứ lúc nào, Tô Mạt mệnh lệnh xuống, bọn họ lập tức đi an bài ngay. Đảo mắt một cái đã ở thôn trang quá mười ngày, cũng sắp tới thời điểm phải vào cung rồi, Tô Mạt bảo Kim Kết thu dọn một chút chuẩn bị trở về. Tĩnh thiếu gia đã sai người ta chuẩn bị xong xe ngựa, chuyến đi này hắn thu hoạch rất lớn, lại phát hiện ra vài điểm trong con người nàng khiến người khác ngạc nhiên thú vị. Đây là lạc thú của hắn, cũng coi như là điều bí mật nhỏ của hắn. Hắn thích dung túng nàng, để mặc nàng làm những chuyện nàng thích. Thời điểm nàng làm việc, biểu tình hết sức chăm chú, có một loại sức quyến rũ kinh người. Không quan hệ đến tuổi tác. Hắn tâm tình tốt, những sự ức chế phải chịu ở trong cung đã tiêu tan hết. “Không đợi xem khoáng thạch sao?” Hắn hơi hơi cười hỏi. Tô Mạt để cho hắn bế mình lên xe ngựa, đến bây giờ nàng cũng không có thời gian học cưỡi ngưạ, chỉ có thể hồi cung mới tính tiếp. Nàng cười nói:“Lăng Nhược cùng Lan Như đi theo ta, bất cứ lúc nào cũng có thể truyền lại tin tức, A Lí bọn họ ở bên ngoài, không phải vừa vặn có thể làm việc này sao.” Để cho A Lí bọn họ truyền tin tức qua lại, cũng sẽ không lãng phí bao nhiêu thời gian, nhất cử lưỡng tiện, sao lại không làm chứ. Tĩnh thiếu gia thấy nàng đem ‘sức người sức của’ mà hắn cho nàng đã dùng phương pháp hớp lý nhất để tận dụng, trong lòng cũng không khỏi bội phục nàng. Tối chạng vạng ngày hôm sau thì về tới Tô phủ, vừa vặn là thời gian cơm chiều. Tô Nhân Vũ nhận được thư biết Tô Mạt trở về, đã sớm đứng ở bên ngoài chờ, cùng Tĩnh thiếu gia hàn huyên vài câu, Tĩnh thiếu gia sai người ta lấy xuống lễ vật mà Tô Mạt lựa chọn để tặng, nhìn Tô Mạt bước vào Tô phủ, thẳng đến không thấy bóng dáng nàng nữa mới quay đầu ngựa rời đi.