Cho nên cho dù là buổi trưa, trong thôn người qua lại cũng rất đông, rất náo nhiệt. Đầu thôn đã có một đám người chờ ở nơi đó từ rất sớm, người cầm đầu mặc bộ áo bào màu xanh, nhìn thấy xe ngựa của Tĩnh thiếu gia lập tức tiến lên vái chào,“Tiểu nhân tham kiến thiếu gia, tham kiến tiểu thư.” Tĩnh thiếu gia giới thiệu với Tô Mạt nói:“Đây là người đứng đầu của Lục Liễu thôn trang, Liễu Đại, mọi chuyện ở thôn trang này đều phải thông qua hắn.” Tô Mạt cười cười, nhìn Liễu Đại còn quỳ trên mặt đất, áo bào mới tinh liền như vậy phủ trên mặt đất, bộ dáng không hề để ý tới chuyện nhỏ nhặt đó. Nàng nói:“Liễu Đại thúc, ngươi đứng lên đi. Về sau không cần như thế nữa.” Liễu Đại ngẩn ra, không dự đoán được Tô tiểu thư sẽ gọi hắn là đại thúc, vừa mừng vừa lo dập đầu một cái mới đứng lên, cũng không phủi bụi đất dính trên áo bào xuống. Liễu Đại đi trước một vài bước dẫn đường, đưa Tĩnh thiếu gia bọn họ đi đến tòa nhà trong trang viên. Tuy rằng Tĩnh thiếu gia rất ít khi đến, nhưng trong thôn trang chuyên môn có một tòa nhà lớn chuẩn bị sẵn cho hắn, ngày thường Liễu Đại có sai người quét tước dọn dẹp giữ gìn vệ sinh bên trong tòa nhà, rất sạch sẽ. Hơn nữa đồ gia cụ và đồ dùng sinh hoạt đều đã có sẵn, rất tiện nghi. Tòa nhà không phải quá lớn, sân nhỏ có bốn lối, hai bên đông tây có hai tòa viện và đằng sau viện có hoa viên. Mọi thứ tuy không hoành tráng nhưng cũng rất tinh xảo, khắp nơi đều có thể thấy được sự sáng tạo trong cách bài trí. Vì là ở nông thôn, trong một điền viên lại có một tòa nhà tinh xảo như vậy, bên trong có hòn giả sơn, lầu các, đình đài, cầu nhỏ suối chảy róc rách, quả thật là cảnh đẹp nhìn rất vui mắt. Liễu Đại sớm đã sai bảo người chuẩn bị đồ ăn, bởi vì không biết khẩu vị của Tô tiểu thư cho nên hắn chuẩn bị hai loại, một loại là đồ ăn tinh xảo mà người trong thành thị thích ăn, một loại khác chính là đồ ăn mộc mạc ở nông thôn, lấy một cái nồi thật lớn hầm thịt, thơm nức mũi. Tô Mạt dáng người nhỏ gầy, nhưng khẩu vị cũng rất tốt, ước chừng ăn sạch một cái bánh bao lớn. Cơm nước xong xuôi, nghỉ ngơi một chút, Tĩnh thiếu gia đích thân gọt táo cho nàng ăn,“Ăn xong thì đi ngủ một giấc.” Tô Mạt làm sao ngủ được, kiếp trước nàng cũng là người giàu sang phú quý, cho dù nhà nàng có hai người xuất thân là tư lệnh, cũng bất quá chỉ là một tòa tiểu lầu, một tiểu viện, nếu muốn có được một vùng thẳng cánh cò bay như vậy chỉ có thể nằm mơ mới có được. Thế nhưng bây giờ lại trở thành sự thật, đương nhiên là phải ngắm cho đã. Nàng cắn miếng táo thật to,“Ta muốn cùng Liễu Đại thương lượng chút chuyện.” Tĩnh thiếu gia cười cười,“Không cho ta dự thính nghe một chút sao?” Tô Mạt gặm hai miếng táo, cắn quá to, liền đặt ở trong đĩa, Tĩnh thiếu gia tiện tay lấy đi, chậm rãi cắn một miếng.