Nếu hắn không dẫn nàng đi, cho dù chốn ấy có rộng lớn thế nào đi nữa, nàng hiện tại chỉ sợ cũng không có tự do đi ngắm nhìn.
Tô Mạt dựa vào trong ngực hắn, ngửi mùi hương nhàn nhạt trên người hắn,“Được, ta đã có kế hoạch rồi.”
Tĩnh thiếu gia cũng không hỏi nàng, nhẹ nhàng nói:“Trên đường còn xa, ngủ một giấc đi.”
Tô Mạt cong môi nói:“Vậy ta không phải là heo sao? Ta ngủ đã rất nhiều rồi. Ta muốn hít thở không khí trong lành.”
Nói xong định đi mở cửa sổ.
Tĩnh thiếu gia cầm bàn tay nhỏ bé của nàng,“Sẽ bị gió lạnh. Hiện tại cứ ngồi đi đã, ra khỏi thành, ta sẽ dẫn nàng đi cưỡi ngựa.”
Tô Mạt vỗ tay nói:“Được a, vậy ta muốn học cưỡi ngựa.”
Tĩnh thiếu gia gật đầu,“Đương nhiên là sẽ dạy nàng học.”
Tiểu nha đầu này, nếu hắn không dạy, chỉ sợ chính nàng cũng sẽ học bằng được mới thôi, nếu như đem cơ hội thân mật như vậy dành cho người khác, thà rằng là hắn tận tâm tận lực dạy cho nàng không phải hơn sao. Hơn nữa nếu người khác dạy nàng, hắn sợ nàng sẽ bị thương.
Phải luôn giờ giờ khắc khắc để tâm tới nàng mới yên tâm được.
Thời điểm ra khỏi cổng thành, binh lính đứng canh kiểm tra thắt lưng của bọn họ mới cho đi.
Vừa ra khỏi thành, Tô Mạt liền ngồi không yên nữa, nhất định phải học cưỡi ngựa.
Tĩnh thiếu gia ôm nàng nhảy ra bên ngoài xe, nói với A Lí:“ Ngươi tới ngồi xe, đưa ngựa cho ta.”
A Lí ghìm cương chế ngự ngựa đứng lại, nhảy xuống, Tĩnh thiếu gia ôm Tô Mạt lập tức nhảy lên lưng ngựa.
Đầu mùa đông thời tiết không phải vô cùng lạnh, không khí lại đặc biệt mát lạnh, trời cao mây thưa, bầu trời xanh thẫm.
Trên đầu bạch điểu lượn bay như rất hài lòng.
Tô Mạt hít sâu một hơi, mùi hương cây cối hoa cỏ của vùng đồng bằng thật thấm vào lòng người.
Nàng vui vẻ gào thét, sự buồn bực của nhiều ngày giống như bị xua tan hết đi trong chốc lát, tâm tình vô cùng dễ chịu.
Có vài ngày không phải nhìn thấy vài khuôn mặt của các vị phu nhân trong Tô gia kia, thật hạnh phúc a!
Tĩnh thiếu gia ôm trọn eo nàng, thúc ngựa đi từ từ, dạy nàng nội dung chính khi cưỡi ngựa, Tô Mạt thông minh, một lần liền biết.
Nàng khó dằn nổi sự gấp gáp nói:“Ta biết rồi, ngươi đi xuống đi để ta tự mình cưỡi.”
Tĩnh thiếu gia liền nhảy xuống ngựa, vận khí sử dụng khinh công đi theo một bên.
Tô Mạt tự mình cầm dây cương, con ngựa kia vẫn như cũ im lặng đi chậm rãi.
Hai chân của Tô Mạt nhẹ đụng bụng ngựa,“Giá!”
Ngựa lập tức chạy, hung hãn như điên, Tô Mạt khống chế không được, thân thể nhỏ bé lập tức bay ra ngoài, trong không trung xẹt qua một đường vòng cung, rồi hướng tới vũng nước rơi xuống.
Truyện khác cùng thể loại
11 chương
75 chương
58 chương
60 chương
229 chương
78 chương