Bà ta lại nhìn về phía Tô Mạt, ánh mắt như lưỡi dao lạnh băng, nhưng lại cười đến rạng rỡ,“Còn có Mạt nhi, ta cũng sẽ tận tình chiếu cố ngươi.” Tô Mạt như không có gì thản nhiên nói cảm tạ. Thời điểm ăn cơm giữa trưa, cả nhà Tô gia đoàn tụ, Tô Trì cố ý từ trong cung trở về, còn dẫn theo lễ vật thái tử ban cho mọi người. Vương phu nhân hăm hở, cảm thấy con mình rất cho mình thể diện, nếu có thể định được hôn sự của nữ nhi cùng thái tử, vậy sẽ càng thêm hoàn mỹ . Bà ta ân cần gắp thức ăn, hầu hạ lão phu nhân, làm như từ trước tới nay chưa từng phát sinh qua chuyện không vui vẻ vậy. Tô Mạt bị kinh ngạc dữ dội, thì ra làm người có thể đạt đến cảnh giới này, nhẫn nhịn như thế, mới thành đại sự a. Nàng phải cần học hỏi mới được. Hoàn toàn vứt bỏ hết đi những tình cảm hay biểu hiện bề ngoài, yêu ghét oán hận, chỉ nhìn sự việc ở góc độ lợi ích, nên hòa hoãn mềm mỏng liền hòa hoãn mềm mỏng, nên thỏa hiệp liền thỏa hiệp, tất cả sự căm hận tạm gác lại để sau này bản thân lúc mạnh lên sẽ tính sổ sau. Nàng khe khẽ thở dài, bản thân mình không làm được như vậy . Dù sao cũng phải có giới hạn, nếu cứ xu nịnh kẻ địch như vậy, so với cái chết còn khó chịu hơn. Cho nên, xem ra bản thân mình không thể trở thành Câu Tiễn được. Tiếng cười của Vương phu nhân ríu rớt, gương mặt Tô Nhân Vũ trầm như nước, lão phu nhân không thể hiện gì, vẻ mặt đại thiếu gia vui mừng, nhị thiếu gia ôn nhuận nho nhã, đại tiểu thư sắc mặt hờ hững...... Bữa cơm này, có thể nói mọi người ăn mỗi người cảm nhận một tư vị khác nhau. Vương phu nhân buông chiếc đũa, cười nói:“Quá hai ngày nữa là lão phu nhân Kinh Nam hầu mở tiệc chúc thọ, chúng ta mới đến, cho dù lão gia không trực tiếp đi chúc thọ, lễ chúc thọ chúng ta nhất định phải tặng. Nương thấy sao?” Lão phu nhân thản nhiên nói:“Đó là việc đúng dắn. Phương diện này ngươi cũng biết, vậy ngươi thu xếp đi, để Trương mụ mụ giúp đỡ ngươi.” Trương mụ mụ là trợ thủ đắc lực của lão phu nhân, đương nhiên sẽ trông chừng Vương phu nhân. Vương phu nhân trong lòng hừ lạnh, nụ cười trên mặt càng tỏ ra khiêm tốn,“Cũng tốt.” Lại sai người chuẩn bị một bàn bên dưới,“Thỉnh Trương mụ mụ cũng ngồi đi.” Trương mụ mụ không dám ngồi. Lão phu nhân nói:“Phu nhân cho ngươi ngồi thì ngươi cứ ngồi đi.” Trương mụ mụ thấy vậy mới ngồi xuống. Bữa cơm chốc lát đã xong xuôi, mọi thứ được dọn đi, mọi người ngồi ở lại một bên dùng trà một bên trò chuyện. Vương phu nhân nói:“Nương, bọn nhỏ muốn vào cung, người đi theo cũng phải lựa chọn kĩ càng mới được.”