Lão phu nhân cười cười,“Ta hôm qua còn nói với mẫu thân ngươi, bảo nàng ta sớm ngày quay lại chủ trì việc đương gia. Ta tuổi tác đã lớn, trong kinh việc xã giao lại nhiều, tất nhiên không thể giúp các ngươi lo liệu được nhiều việc. Mẫu thân ngươi nói khoan dung cho nàng ta thêm thời gian nữa, để nàng ta đem mấy cuốn kinh văn kia đều niệm xong xuôi đến nơi đến chốn, mới đền đáp được công ơn của bồ tát.” Tô Trì liên tục vâng dạ. Thái tử cảm khái nói:“Tô phủ nhân lấy hiếu trị gia, quả nhiên rất khác biệt. Cũng không còn sớm nữa, ta cũng nên trở về, miễn cho trong cung nhốn nháo lên.” Tô Nhân Vũ đứng dậy, cùng với Tô Trì tiễn thái tử ra ngoài. Đi được hai bước, thái tử quay lại nói:“Mồng 5 tháng 10, trong cung cử hành đại yến, chủ yếu là mở tiệc chiêu đãi Quốc Công, đến lúc đó có không ít người tới dự, ta và nhị ca cùng vài đệ đệ đều tham dự, còn có mấy vị công chúa. Phụ hoàng nói, là gia yến, kêu lão phu nhân cùng các phu nhân, tiểu thư đến tham gia, nội quyến là do mẫu quý phi của ta chủ trì.” Hắn nhìn Tô Trì một cái. Tô Trì hiểu ý, cười nói:“Nhất định .” Lại nói với lão phu nhân cùng Tô Nhân Vũ:“Ngũ muội muội là nhất định phải đi.” Tô Nhân Vũ sắc mặt bình thản, đoán không ra có ý kiến gì, thái tử hướng hắn cười, liền cáo từ . Tô Trì phải cùng thái tử hồi cung, Tô Nhân Vũ đưa tới ngoài cửa lớn, ánh mắt nhìn theo một hồi, mới quay lại trong phòng lão phu nhân. Lão phu nhân tựa vào đầu giường, trong tay đùa nghịch một thanh ngọc như ý, thản nhiên nói:“Ngươi đi nói với nó, bảo nó giữ bổn phận chút, chủ cái nhà này không phải nó làm. Nếu không, Vương gia cũng không cứu được cái mạng nhỏ của nó. Nữ nhi gả đi rồi, như bát nước hắt đi, con dâu gây ra bất kì chuyện gì, nhà mẹ đẻ đều không có quyền can thiệp vào.” Tô Nhân Vũ ứng ,“Ta đi liền bây giờ.” Lão phu nhân lại nói:“Nói với ngũ nha đầu kêu nó tiếp cận Tĩnh thiếu gia nhiều một chút.” Bọn họ đều biết Tĩnh thiếu gia là nhị hoàng tử Hoàng Phủ Cẩn. Nhưng bọn họ cũng đều hiểu Tĩnh thiếu gia cũng không phải là Hoàng Phủ Cẩn. Hoàng Phủ Cẩn lãnh khốc vô tình, cư xử lạnh nhạt, không thích cùng người khác kết giao, luôn bày ra khuôn mắt chớ tới gần, hơn nữa bộ dáng sát khí băng lạnh. Mà Tĩnh thiếu gia lại khác, Tĩnh thiếu gia thích Tô Mạt, cư xử tuy rằng lạnh nhạt, lại cũng ôn hòa, một chút cũng không thô bạo. Nếu Tô Mạt có thể lôi kéo Tĩnh thiếu gia đứng về phía Tô gia này, Hoàng Phủ Cẩn kia đương nhiên trợ thủ đắc lực cho Tô gia . Lão phu nhân kết luận, Hoàng Phủ Cẩn bất quá chỉ là bề ngoài của nhị hoàng tử, mà Tĩnh thiếu gia mới là nội tâm trong hắn, nói trắng ra là, bất quá là đứa thiếu khuyết tình yêu, thiếu khuyết sự ấm áp, một thiếu niên cô độc tịch mịch.