Thái Điệp giống Hỉ Thước, là gian tế nàng sai tới bên người Cố di nương, nàng ta cùng Hỉ Thước không giống nhau.
Thái Điệp phản bội nàng, một lòng đối xử với Cố di nương, nhiều lần làm trái ý nàng, nàng sai Thái Điệp cho Cố di nương uống thuốc phá thai, Thái
Điệp thế nhưng lại lén đánh tráo thuốc.
Vương phu nhân tức giận, sau khi hại chết Cố di nương, liền hạ lệnh cưỡng chế đem Thái Điệp nhốt lại, tra tấn người không ra người, quỷ không ra quỷ.
Vương phu nhân hận nhất người ta phản bội bà ta, cho nên không chịu cho Thái Điệp cái chết thoải mái, bà ta còn sai người mang nàng ta đi thôn trang, đem nàng ta nhốt tại chuồng heo, ngày ngày tra tấn.
Cứ cách một thời gian phu nhân đi thôn trang thị sát, tiện thể xem Thái Điệp bị tra tấn ra sao.
Mấy năm trước, nàng rõ ràng đã sai Xuân Băng đi hạ độc giết chết Thái Điệp.
Làm sao có thể......
Con tiện nhân Xuân Băng này, lại dám lừa nàng.
Xuân Băng đã đem Thái Điệp giấu đi, đồ tiện nhân!
Vương phu nhân khớp hàm run lên cầm cập.
Hiện nay, những người này đều bị lão Quốc Công phu nhân tìm được mang đến đây.
Vương phu nhân hai mắt trợn lên toàn lòng trắng, muốn chết ngất đi, bên tai vang lên tiếng lạnh lùng hừ nhẹ của lão phu nhân, lại đem hồn của nàng kéo lại.
Vương phu nhân nghĩ tới đám người giúp nàng làm việc, trừ Hoàng đại phu ra, những kẻ khác nàng đều mua sát thủ giết họ.
Năm đó nàng ban cho Tạ mụ mụ rất nhiều tiền tài của cải, làm cho nàng đi khỏi xứ, sau lại mua sát thủ giết bà ta ở bên ngoài tỉnh.
Còn có vị chân nhân ở Lăng Hư quan giúp nàng thêu dệt chuyện Cố Di nương, năm đó cầm tiền tài của nàng cho phải đi vân du tứ hải, nàng cũng mua chuộc người phục kích hắn ở trên đường.
Thái Điệp bị Xuân Băng hạ độc giết chết, Xuân Băng cũng bị bệnh cấp tính mà chết đi.
Như thế nào......
Tại sao bọn họ đều đến đây?
Vương phu nhân chỉ cảm thấy trời như sụp xuống.
Đây không phải là kế hoạch của nàng, kế hoạch của nàng là chờ Tô Nhân Vũ suy nhược ngày càng yếu, nàng nói cho hắn biết chân tướng sự việc, cuối cùng chà đạp hắn như giẫm đạp lên ngọn cỏ, khiến cho hắn phát điên mà chết, cuối cùng nếu tự sát là tốt nhất.
Lão Quốc Công phu nhân khoảng năm mươi mấy tuổi, hai mắt sáng ngời, nửa điểm già nua của lão thái thái cũng không có, tóc cũng chỉ có mấy cọng trắng phau, uy nghiêm phúc hậu, bà cầm trong tay cây đàn mộc quải trượng nhẹ nhàng như không,
ánh mắt sắc bén sáng như tuyết nhìn Vương phu nhân, hừ nói:“Con dâu vài năm gần đây quản gia rất tốt nha.”
Vương phu nhân không khỏi sợ run cả người, lão phu nhân nếu có thể tìm nhiều người như vậy đến đây, chắc hẳn đã biết rõ chân tướng?
Nhưng bà ta vì sao không khởi binh vấn tội, lại còn ở nơi này nói lời ong tiếng ve?
Đúng rồi, chính là muốn dùng dao cùn từ từ giết nàng?
Truyện khác cùng thể loại
15 chương
24 chương
36 chương
3 chương
55 chương
44 chương
10 chương
233 chương