Tự vệ, giết người "Thật lòng?" Khóe miệng Thẩm Thiển Mạch nâng lên hiện ra một nụ cười châm chọc, "Lợi dụng ta mà cũng coi là thật lòng? Chẳng lẽ sự thật lòng của ngươi chính là việc lợi dụng ta như vậy hay sao?" "Thiển Mạch, nàng hãy nghe ta nói, ta chỉ là vì tương lai của chúng ta mà thôi!" Thượng Quan Triệt muốn đưa tay kéo tay Thẩm Thiển Mạch, lại bị Thẩm Thiển Mạch nhẹ nhàng linh hoạt tránh thoát. "Đủ rồi! Triệt nhi, ngươi không cần nói nữa, Thẩm Thiển Mạch phải chết! Sau khi nàng ta chết, chúng ta lại giá họa cho phủ Thừa Tướng, khơi lên thù hận giữa Thiên Mạc cùng Thẩm gia, như vậy chúng ta mới có được phần thắng!" Diêu Tuyết Không lên tiếng ngăn Thượng Quan Triệt lại, lộ ra một nụ cười ngoan tuyệt, ý bảo bọn sát thủ ra tay. Thẩm Thiển Mạch nhìn Diêu Tuyết Không, không hổ là hoàng hậu nương nương, nhiều năm như vậy nhưng vẫn an ổn ngồi trên ngôi vị hoàng hậu, không biết trên tay đã nhuộm máu tươi của bao nhiêu người. "Hoàng hậu nương nương muốn giết Thiển Mạch, cũng phải để cho Thiển Mạch được chết một cách rõ ràng chứ phải không?" Thẩm Thiển Mạch nhíu lông mày, nhìn Diêu Tuyết Không hỏi. Khóe miệng Diêu Tuyết Không nâng lên nụ cười mỉm, cao cao tại thượng, trong mắt mang theo vài phần khinh thường, cười nói, "Muốn hỏi cái gì cứ hỏi đi." "Cái chết của Hoàng thượng, thậm chí còn có bệnh của hoàng thượng, sợ rằng không khỏi có liên quan đến hoàng hậu nương nương đúng chứ?" Thẩm Thiển Mạch lạnh nhạt hỏi, dĩ nhiên, nàng chưa hề điều tra, đây chỉ là phỏng đoán của nàng. Sắc mặt của Diêu Tuyết Không có hơi biến đổi, ánh mắt nhìn về phía Thẩm Thiển Mạch càng nhiều thêm mấy phần thưởng thức, nữ tử này không kiêu ngạo không tự ti, thông tuệ vô song, cũng khó trách con trai của mình đối với nàng ta đặc biệt yêu thích. "Dù sao ngươi cũng sắp chết rồi, ta cũng nói cho ngươi biết luôn." Diêu Tuyết Không thu lại vẻ mặt trên mặt, chậm rãi nói, "Bệnh của Thượng Quan Hạo quả thật là do ta hạ độc, cái chết của hắn cũng là ta ra tay." Đôi mắt sắc bén của Thẩm Thiển Mạch khẽ động, quả thật là do Diêu Tuyết Không ra tay. Nhìn bộ dạng không có nửa phần kinh ngạc của Thượng Quan Triệt, chỉ sợ cũng đã sớm biết chuyện này. Quyền thế thật sự là đáng sợ, làm tình vợ chồng, tình phụ tử đều hóa thành hư vô. "Lòng dạ của Hoàng hậu nương nương quả thật đủ cứng rắn, ngay cả trượng phu của mình cũng giết." Thẩm Thiển Mạch mang theo vài phần châm chọc nói. "Trượng phu?! Ha ha ha ha, trong mắt của hắn có người thê tử là ta đây sao?! Trong lòng của hắn cũng chỉ có cái con quỷ bệnh đó thôi, nàng ta đã chết nhiều năm như vậy, hắn vẫn còn nhớ mãi không quên, thậm chí muốn đem ngôi vị hoàng đế truyền cho cái tên oắt con vô dụng, nhi tử của con quỷ bệnh đó sanh ra!" Diêu Tuyết Không cũng nâng lên nụ cười châm chọc, trong mắt còn có bi thương. Thẩm Thiển Mạch lạnh nhạt nhìn Diêu Tuyết Không, vốn tưởng rằng trong lòng của Diêu Tuyết Không chỉ có quyền thế, nhưng không ngờ rằng, Diêu Tuyết Không đối với Thượng Quan Hạo vẫn có mấy phần chân tình, lười biếng mở miệng hỏi, "Vậy thì thái tử cũng đã chết, tại sao bà còn phải giết ông ấy?" "Tại sao?!" Diêu Tuyết Không có chút cười cười tự giễu, nhìn về phía Thẩm Thiển Mạch, "Ngươi có biết hắn muốn đem ngôi vị hoàng đế truyền cho người nào không? Muốn truyền cho Thượng Quan Cẩn! Ngay cả nhi tử được sanh ra do nha hoàn của con quỷ bệnh đó trong lòng hắn cũng quan trọng hơn, so với ta quan trọng hơn!" Nhìn Diêu Tuyết Không khàn cả giọng rống lên, chợt Thẩm Thiển Mạch có chút đồng tình đối với Diêu Tuyết Không. Cũng chỉ là một cô gái không chiếm được sự yêu thương của bậc Đế Vương mà thôi. Cho tới nay cũng chỉ biết là mẫu phi của Thượng Quan Cẩn xuất thân bần hàn, nhưng không biết thì ra người đó là thị nữ tiền hoàng hậu, xem ra Thượng Quan Hạo đối với tiền hoàng hậu thật sự là tình thâm ý trọng, nhưng mà đã tình thâm ý trọng như vậy, cần gì phải cưới nhiều phi tử như vậy? Tư Đồ Cảnh Diễn, sẽ nguyện ý vì nàng mà không lập hậu cung sao?! Nhưng không lập hậu cung, sẽ mất đi rất nhiều sự ủng hộ của triều thần, nàng có thể làm như vậy sao? "Tốt lắm! Cái gì nên biết ngươi đều đã biết!" Rốt cuộc cảm xúc của Diêu Tuyết Không cũng bình phục, nàng hung hăng liếc Thẩm Thiển Mạch một cái, âm trầm nói. Nhìn những tử sĩ đang vây quanh, Thẩm Thiển Mạch lộ ra nụ cười khinh miệt. Trong mắt Thượng Quan Triệt có chút không đành lòng, nhưng vẫn quay lưng đi, phụ nữ, ở trong lòng hắn vĩnh viễn không sánh bằng quyền thế. Mà Diêu Nhược Thấm cũng nhao nhao muốn thử nhìn Thẩm Thiển Mạch, nàng muốn nhìn một chút xem Thẩm Thiển Mạch chết thảm dưới làn đao như thế nào, nhưng một màn kế tiếp, lại làm cho bọn họ không thể nào ngờ tới. Sợi tơ trong ống tay áo của Thẩm Thiển Mạch bay ra, trên mặt nàng mang theo nụ cười nhẹ nhàng, động tác nhẹ nhàng  giống như là đang khiêu vũ, nhưng từng tên rồi từng tên sát thủ một dưới sự công kích của sợi tơ trên tay Thẩm Thiển Mạch mà mất đi tính mạng, đến chết cũng không chịu nhắm mắt. Mắt thấy bốn mươi năm mươi tên sát thủ chỉ còn lại có mười người có võ nghệ cao cường, sắc mặt của Diêu Tuyết Không thay đổi rất khó coi, mặt của Thượng Quan Triệt cũng không thể tin được mà nhìn tất cả mọi chuyện trước mắt. "Không rảnh chơi với các ngươi nữa." Khóe miệng Thẩm Thiển Mạch nâng lên nụ cười khát máu, sợi tơ đang bay múa đột nhiên tăng nhanh, tiếp theo giống như có vô số sợi tơ vô hình xuất hiện, dày đặc liên tục đánh tới hướng hơn mười người sát thủ còn dư lại, tốc độ nhanh đến nỗi khiến những người đó không phản ứng kịp. Bọn sát thủ rất nhanh đã hóa thành những cổ thi thể, trên cổ đều có một đường cắt đỏ tươi. "Ngàn thanh ti... ngươi là người của Ma cung?" Thượng Quan Triệt không thể tin nhìn tất cả mọi chuyện trước mắt, bốn mươi năm mươi tên sát thủ này là mình phái tới bảo vệ Diêu Tuyết Không, mặc dù không là tử sĩ lợi hại nhất trong quân đội của mình, nhưng võ công cũng không hề thấp, ngay cả chính hắn, sợ cũng không ứng phó được. Mà Thẩm Thiển Mạch không chỉ ứng phó được, thậm chí dễ dàng giết sạch bốn mươi năm mươi tên sát thủ này, võ công rất cao, quả thật vượt ra khỏi tưởng tượng của hắn. "À quên nói cho Tam hoàng tử biết. Tại hạ là Mặc Trì." Nụ cười trên mặt Thẩm Thiển Mạch không hề thay đổi, xa cách nhìn Thượng Quan Triệt. Thượng Quan Triệt ngơ ngác nhìn cô gái trước mắt, bởi vì mới vừa đánh nhau mà búi tóc hơi tán lạc, một mái tóc đen nhánh ở trong gió nhẹ nhàng tung bay, áo trắng thuần cũng theo gió nhẹ nhàng nâng lên, cả người có một loại khí chất nhẹ nhàng phiêu dạt, nụ cười lạnh lẽo trên mặt cũng đẹp đến rung động lòng người, khí chất như vậy đã làm mờ đi ngũ quan bình thường của nàng, làm cho nàng đẹp tựa như thiên tiên. "Mặc Trì, Mặc Trì. Cung chủ Ma Cung, lại là một cô nương." Thượng Quan Triệt lẩm bẩm nhớ tới cái tên mà Thẩm Thiển Mạch vừa mới nói, nhìn Thẩm Thiển Mạch, trong tròng mắt ánh mắt phức tạp. "Cung chủ Ma Cung?" Diêu Tuyết Không cũng rất kinh ngạc nhìn cô gái trước mắt, không nghĩ tới nàng lại là Cung chủ Ma Cung, hôm nay giết không được nàng ta, tất nhiên hậu họa khó lường. "Đừng toan tính dùng độc với ta, như vậy sẽ chỉ làm cho cái chết của các ngươi đến nhanh hơn mà thôi!" Thẩm Thiển Mạch lạnh lùng liếc Diêu Tuyết Không một cái, vẻ mặt ngoan tuyệt, hờ hững liếc ba người bọn họ, khóe miệng nâng lên nụ cười, "Không nên vội vã tìm chết như vậy, ngày chết của các ngươi, sẽ đến rất nhanh." "Thiển Mạch...." Thượng Quan Triệt hình như còn muốn nói điều gì. "Thẩm Thiển Mạch ngày mai sẽ xuất giá! Từ nay về sau, chỉ có Mặc Trì, Mặc Trì giết người không chớp mắt." Khóe miệng của Thẩm Thiển Mạch khẽ nâng lên, nhìn về phía ba người bọn họ, không có nửa phần lưu luyến. "Trời ơi, chúng ta phải làm sao đây?!" Diêu Nhược Thấm nhìn tử thi nằm đầy trên mặt đất, nhìn Thẩm Thiển Mạch rời đi, lần đầu tiên nàng cảm thấy sợ hãi, cái loại sợ hãi xâm nhập vào cả tâm mạch. "Hôm nay đắc tội Ma Cung, chỉ sợ chuyện càng ngày càng không dễ dàng." Thượng Quan Triệt khe khẽ thở dài một hơi, trong mắt cũng nổi lên sầu lo. _________________