"Ừm?" Nghe thấy tiểu gia hỏa gọi mình, Hàn Như Băng ngẩng đầu nhìn tiểu gia hỏa, sau đó hỏi "Thế nào?" Biểu lộ phi thường vô tội cùng nghi hoặc. "Ta muốn tắm rửa" nhìn thấy Hàn Như Băng lộ ra vẻ mặt vô tội, Mạnh Hiểu Dư thật muốn phát cuồng, vì vậy thần sắc nghiêm túc phun ra bốn chữ ý tứ rõ ràng. Ta muốn tắm rửa a, Như Băng tỷ tỷ cùng Như Sương tỷ tỷ không phải nên tránh đi một chút sao? "A! Đi đi!" Hàn Như Băng không thay đổi biểu lộ nói, sau khi nói xong liền không để ý đến Mạnh Hiểu Dư đứng ở một bên, cúi đầu xuống tiếp tục phẩm trà của nàng. Nhìn thấy Hàn Như Băng lần nữa cúi đầu thưởng thức trà, Mạnh Hiểu Dư không ngừng ở trong lòng tự an ủi mình "Tỉnh táo một chút, mặc dù Như Băng tỷ tỷ là một đại phúc hắc, nhưng mà tuyệt đối sẽ không vô sỉ như vậy, nhất định là vừa rồi nàng không nghe rõ ta nói" cứ như vậy an ủi mình một hồi lâu, Mạnh Hiểu Dư lần nữa nghiêm túc nói "Như Băng tỷ tỷ, ta muốn tắm rửa " "A! Ta nghe thấy rồi, mau đi đi! Nếu không một hồi nước lạnh, dễ sinh bệnh" lần này ngay cả đầu Hàn Như Băng cũng không ngẩn lên. Nghe Hàn Như Băng nói, Mạnh Hiểu Dư xem như triệt để minh bạch. Như Băng tỷ tỷ của nàng chẳng những là một đại phúc hắc hơn nữa còn vô cùng vô sỉ. Vì vậy Mạnh Hiểu Dư không thèm nhìn Hàn Như Băng đang cúi đầu "Chuyên tâm" thưởng thức trà, ngược lại nhìn về phía Hàn Như Sương lúc này đang ngồi ở trên giường luyện công "Như Sương tỷ tỷ" một tiếng này Mạnh Hiểu Dư kêu đặc biệt ủy khuất. "...!. ." "Như Sương tỷ tỷ" trông thấy Hàn Như Sương không để ý tới mình, Mạnh Hiểu Dư lên giọng kêu lại lần nữa, nhưng mà vẫn không nhận được Hàn Như Sương hồi đáp, thậm chí ngay cả mắt cũng không mở một chút. Nhìn thấy hai tỷ muội Hàn Như Băng, Mạnh Hiểu Dư xù lông vì vậy nàng rống lớn một tiếng "Như Sương tỷ tỷ", thanh âm cực lớn, ngay cả điếm tiểu nhị đang lau bàn ở tầng dưới đều bị giật nảy mình. Nhưng mà một tiếng sư tử Hà Đông rống của Mạnh Hiểu Dư vẫn không làm Hàn Như Sương để ý đến nàng, vẫn như cũ ngay cả con mắt cũng không trợn một chút. Hàn Như Sương không có phản ứng nàng nhưng Hàn Như Băng ngồi bên bàn thưởng thức trà lại nói. "Thế nào? Tiểu gia hỏa " "Không có. . . Không có gì, Tôi chỉ muốn gọi Như Sương tỷ tỷ một chút mà thôi, ta. . . Ta đi tắm. . . tắm rửa" nhìn thấy nguy hiểm tiếu dung của Hàn Như Băng, Mạnh Hiểu Dư cà lăm trả lời một câu xong liền tốc độ chạy ra sau tấm bình phong, sau đó nhanh chóng lột sạch y phục của mình, ngồi vào trong thùng tắm chứa nước nóng Bởi vì vừa mới bị nụ cười nguy hiểm của Hàn Như Băng làm giật mình, Mạnh Hiểu Dư cuống quít tiến vào sau tấm bình phong tắm rửa trong thùng tắm, cho nên ngay cả y phục để thay cũng không mang theo, đến khi Mạnh Hiểu Dư tắm xong mới phát hiện quên mang y phục. Thấy y phuch mình vừa cởi ra, Mạnh Hiểu Dư làm sao cũng không thể mặc lại, thế nhưng Mạnh Hiểu Dư lại không muốn lõa thể đi ra ngoài, dù sao hai tỷ muội Hàn Như Băng còn ở trong phòng. Nếu như nàng cứ như vậy lõa thể đi ra ngoài, khẳng định sẽ bị hai tỷ muội Hàn Như Băng cùng Hàn Như Sương ăn ngay cả cặn cũng không còn. Đồng dạng nếu gọi một trong hai tỷ muội các nàng giúp nàng đưa y phục vào, Mạnh Hiểu Dư nhìn nửa người trên trần trụi ngoài thùng tắm của mình, quả quyết lắc đầu, khẳng định cũng chạy không thoát vận mệnh bị ăn. Vì vậy Mạnh Hiểu Dư thật sâu xoắn xuýt, đến cùng mình nên làm cái gì mới có thể không bị hai người luôn nhìn mình chằm chằm ngoài kia ăn hết? Kỳ thật lúc này Mạnh Hiểu Dư xoắn xuýt hoàn toàn là dư thừa, bởi vì vô luận như thế nào hôm nay nàng đều trốn không thoát vận mệnh bị hai tỷ muội Hàn Như Băng ăn xong lau sạch. Cho nên không bằng nàng chủ động một chút, tự động thoát y, nằm ở trên giường, đàng hoàng để hai tỷ muội Hàn Như Băng hưởng dụng, nói không chừng hai tỷ muội người ta lại bởi vì biểu hiện của ngươi mà ít giày vò một chút! "Dư Nhi " Lúc Mạnh Hiểu Dư rầu rĩ nên làm cái gì mới có thể miễn đi vận mệnh bị ăn, một thanh âm phá vỡ xoắn xuýt của Mạnh Hiểu Dư, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy hai tỷ muội Hàn Như Băng đứng bên thùng tắm, hai mắt nhìn chằm chằm thân thể trần trụi của mình. Nhìn thấy ánh mắt không chút nào che giấu của hai tỷ muội Hàn Như Băng, Mạnh Hiểu Dư thẹn thùng vòng hai tay lên che khuất hai điểm trước ngực mình. Nhưng mà nàng không biết một cử động kia của mình triệt để đốt lên dục hỏa trong lòng của hai tỷ muội Hàn Như Băng. Nhìn thấy hai gò má đỏ bừng của tiểu gia hỏa, cùng thân thể mềm mại như ẩn như hiện trong nước, Hàn Như Băng cúi đầu trên gò má đỏ bừng của tiểu gia hỏa khẽ hôn một cái, sau đó duỗi ra hai tay đem tiểu gia hỏa trong thùng tắm nâng ra, cuối cùng ôm tiểu gia hỏa toàn thân tích nước đi đến bên giường..