Nữ ngỗ tác họa cốt

Chương 80 : Đi tới thôn triệu gia

Sau khi dùng xong cơm sáng, Vệ phu nhân liền tới. Nhìn thấy sắc mặt Kỷ Vân Thư đã đỡ hơn rất nhiều, bà cũng an tâm hơn. Mọi người hàn huyên một hồi lâu. Vệ phu nhân nói: "Vân Thư, lát nữa ta và Vệ bá phụ ngươi muốn ra ngoài một chuyến, có khả năng phải vài ngày sau mới có thể trở về. Mấy ngày nay, ngươi hãy an tâm ở chỗ này, chờ dưỡng thương lành rồi hẵng nói tiếp, cũng nhất định phải chờ ta và Vệ bá phụ ngươi trở lại, được chứ?" "Vâng, Vân Thư nghe Vệ bá mẫu." "Về sau, ngươi đừng khách khí như vậy. Nói gì thì nói, ngươi sớm muộn gì cũng là con dâu ta. Mặc dù......" Nói xong, nhìn thoáng qua về phía Vệ Dịch, hơi hạ giọng xuống: "Mặc dù Dịch nhi chúng ta không phải là một người bình thường, nhưng tận đáy lòng nó lại rất thiện lương, nhất định sẽ đối đãi với ngươi rất tốt." Điểm này, không cần phải hoài nghi. Kỷ Vân Thư chỉ cười không nói. "Vân Thư, ngươi có thể đồng ý một chuyện với ta hay không." Vệ phu nhân tiếp tục nói. "Vệ bá mẫu mời nói, chỉ cần Vân Thư có thể làm được, nhất định sẽ dốc hết toàn lực." Vệ phu nhân dừng lại một chút, nói tiếp: "Đời này, ta không yên lòng nhất, chính là Dịch nhi. Ta hy vọng, ngươi có thể thay chúng ta chăm sóc Dịch nhi. Nếu trong tương lai, chúng ta không còn nữa, ta cũng hy vọng, có người có thể ở bên nó, chăm sóc nó." Mắt tràn ngập nước mắt! Vệ Dịch nghe xong, lôi kéo xiêm y của nương mình: "Nương, người sẽ đừng rời bỏ Dịch nhi, Dịch nhi cũng không muốn nương rời đi." "Đứa nhỏ ngốc, con người đều có sinh lão bệnh tử, có thể đi theo ngươi cả đời, không phải là cha và nương, mà là nương tử của ngươi. Tuy nhiên, ngươi cũng cần phải nhớ kỹ, ngươi là nam tử hán, nhất định phải đối tốt với Vân Thư, biết không?" "Nương yên tâm, Dịch nhi nhất định sẽ chăm sóc tốt cho Thư nhi, không để nàng bị người khi dễ." Giọng điệu rất chắc chắn. Kỷ Vân Thư hơi đỏ con mắt! Nàng duỗi tay, cầm hai tay của Vệ phu nhân, nói: "Vệ bá mẫu, ta đồng ý với người, nhất định sẽ chăm sóc tốt cho Vệ Dịch, cho dù tương lai phát sinh bất luận sự tình gì, đều sẽ chăm sóc tốt cho hắn, ngay cả khi......" ta không thể trở thành con dâu của người. Mấy chữ cuối cùng, Kỷ Vân Thư không hề nói ra! Nàng chỉ nói: "Tóm lại, ta hứa với người." "Có những lời này của ngươi, ta cảm thấy an tâm hơn nhiều." Vệ phu nhân mỉm cười trong khi vẫn rưng rưng nước mắt, nhìn Kỷ Vân Thư, càng nhìn càng cảm thấy thích nàng. Bởi vì phải ra ngoài có việc, Vệ phu nhân không ở lại lâu, sau khi dặn dò một số sự tình, lập tức rời đi. Vệ Dịch cũng rời đi theo, sau khi đưa cha mẹ ra cửa, hắn lại quay lại gặp Kỷ Vân Thư. Như vậy cũng tốt, không có Vệ lão gia và Vệ phu nhân ở đây, nếu như vụ án âm dương thi có tiến triển mới, nàng cũng có thể lặng lẽ ra ngoài. Không lâu sau, Loan nhi đã trở về từ nha môn, nói hết sự mình mình biết cho Kỷ Vân Thư. "Tiểu thư, Lưu đại nhân nói, hôm qua Giang phu nhân đúng là có tới nha môn, còn làm loạn lên một hồi, ồn ào muốn Lưu đại nhân thả người, nhưng đã bị hắn đuổi về." Ai da, không tệ, hắn đã cắn chặt răng! "Sau đó thì sao?" "Lưu đại nhân còn nói, Giang lão gia và Giang phu nhân căn bản không hề có hài tử, nhưng trong phủ, từng có một tiểu hài tử, do nữ nhi gọi là Ngọc Tẩu sinh ra. Tiểu nữ hài chỉ mới sáu tuổi, sau khi Giang phu nhân chuyển tới kinh thành, Ngọc Tẩu và nữ nhi của nàng ấy không rời đi theo, hiện tại đang ở trong thôn Triệu gia." Loan Nhi mồm miệng lanh lợi, nói rất rõ ràng. "Lưu đại nhân còn nói gì nữa không?" "Không có, những lời hắn nói, nô tỳ đã không bỏ sót một câu với người." Kỷ Vân Thư lặng lẽ suy nghĩ, nhưng càng nghĩ càng cảm thấy không thích hợp. Trên người Giang lão gia, vì sao lại có yếm? Chẳng lẽ, cái yếm kia, là của nữ nhi Ngọc Tẩu? Tong lòng nàng đột nhiên hồi hộp một chút, có một loại dự cảm không tốt! Giống như có một suy đoán nho nhỏ, tuy nhiên, không dám đưa ra kết luận. Ngược lại, Kỷ Vân Thư gọi một nha đầu Vệ phủ tiến vào, phân phó: "Cô nương, có thể mang tới cho ta một bộ xiêm y nam tử sạch sẽ hay không? Cỡ nhỏ một chút." Nha đầu kia chớp đôi mắt không hiểu, nhưng vẫn ngoan ngoãn tìm cho nàng một bộ sạch sẽ. Thay quần áo xong, Kỷ Vân Thư buộc mái tóc dài, sau đó búi tóc lên cao. Loan nhi kéo tay nàng: "Tiểu thư, ngài muốn đi tới nha môn hay sao?" "Không phải, ta sẽ đi tới thôn Triệu gia." "Tiểu thư, bên ngoài trời mưa rất to! Nếu người muốn tra chuyện gì, không bằng để Lưu đại nhân bọn họ đi tra. Hiện tại thân thể người không tốt, ta lo lắng......" "Việc này rất quan trọng, nếu đám người trong nha môn đi tra, nhất định sẽ có chút quấy nhiễu. Sự tình ta đây muốn biết, chỉ sợ cũng rất khó tra ra được. Vì thế, ta phải tự mình đi một chuyến, để cởi bỏ...... sự nghi hoặc trong lòng của ta." Những lời của Kỷ Vân Thư vừa nói, đối với Loan Nhi mà nói, chúng rất thâm ảo, khiến nàng đau đầu, có khả năng cũng không thể hiểu rõ. Đồng thời trong khi nói chuyện, Kỷ Vân Thư đã chuẩn bị xong. "Loan nhi, Vệ lão gia và Vệ phu nhân đã rời khỏi phủ, đợi lát nữa Vệ công tử sẽ tới, ngươi hãy nói với hắn, ta đi ra ngoài làm chút sự tình, để hắn không cần tìm ta. Ngươi hãy lưu lại nơi này và đợi ta, hiểu không?" "Tiểu thư, ta đi với người." "Không được, ta cũng không biết khi nào ta có thể trở về, nơi này dù sao cũng là Vệ phủ. Nói không chừng, chờ lát nữa cha ta sẽ phái người tới đây mang ta về. Nếu như xảy ra chuyện gì, còn có ngươi ở nơi này giúp ta trì hoãn lại." Đây là một biện pháp đề phòng! Mặc dù Loan nhi rất lo lắng, cũng chỉ có thể đồng ý. Lẩn tránh hạ nhân của Vệ gia, Kỷ Vân Thư lén lút rời khỏi Vệ phủ, đi về hướng thôn Triệu gia. Nhưng đường đi tới thôn Triệu gia, không phải là đường núi, mà là đường thủy. Mưa rơi xuống càng ngày càng lớn, Kỷ Vân Thư cũng đi càng ngày càng chậm. Khi đã tới bến tàu, vừa vặn chỉ có một con thuyền đang đỗ ở đó. Người chèo thuyền mặc một chiếc áo được bện bằng rơm, đầu đội một chiếc mũ hình nón, ở trong mưa rền gió dữ đang kéo một sợi dây thừng, cố gắng hết sức để cột thuyền vào trên một tảng đá lớn. Kỷ Vân Thư cầm ô đi qua, hỏi: "Nhà đò, có đi tới thôn Triệu gia hay không?" Người chèo thuyền ngẩng đầu, bởi vì tiếng mưa rơi quá lớn nên nghe không rõ những gì Kỷ Vân Thư đã nói, khum lỗ tai lại: "Ngươi vừa nói gì?" "Có đi tới thôn Triệu gia hay không?" Lần này người chèo thuyền đã nghe rõ, xua xua tay: "Mưa to quá, không đi." "Giúp ta đi nhà đò, ta đang vội trở về đưa tang cho cha ta!" Ồ, thì ra đây là lý do! Người chèo thuyền cột chắc dây thừng, cân nhắc một chút, nhìn nhìn về phía mặt sông, mưa to xối xả, rơi dày đặc ở trên mặt nước. "Công tử, ngài đừng gây khó dễ cho ta, hiện tại mưa gió lớn như vậy, trên mặt sông đều đã dậy sóng, nếu như bị lật thuyền, chúng ta sẽ chết." "Nhưng......" Kỷ Vân Thư còn chưa nói xong, đột nhiên, một đôi tay thò ra và nhét một thỏi bạc cho nhà đò. "Đủ rồi sao?" Giọng nói rất sâu sắc, mang theo chút uy lực độc đoán. Kỷ Vân Thư nghiêng mắt nhìn qua, không biết từ khi nào, Cảnh Dung đã xuất hiện ở nơi này. Thật sự là xuất quỷ nhập thần! "Ngươi?" Kỷ Vân Thư kinh ngạc. Cảnh Dung phớt lờ nàng, nhìn nhà đò, nói: "Nếu như bạc này không đủ, chờ ngươi đưa chúng ta tới thôn Triệu gia, ta sẽ đưa thêm cho ngươi một thỏi." Chúng ta? Cảm giác như ngươi đang muốn đi theo ta! Thật sự là nơi nào cũng đều có ngươi! Nhà đò nhìn thỏi bạc trong tay, hai mắt đều sáng lên, đôi tay run rẩy nắm chặt, nhếch miệng cười, gật đầu điên cuồng: "Được được được. Đi, tất nhiên đi." Nhân vật điển hình, muốn tiền không muốn mạng! Cất bạc xong, nhà đò tháo sợi dây thừng từ trên tảng đá. Kỷ Vân Thư còn chưa phục hồi lại tinh thần, đã bị Cảnh Dung kéo tay mình, đi lên chiếc thuyền đang lắc lư. Cất dù, ngồi xuống! "Có phải rất kinh ngạc hay không?" Cảnh Dung mở miệng cười toe toét. "Sao ngươi lại......" "Ngươi đang muốn hỏi, bổn vương làm sao biết ngươi ở đây? Hơn nữa, làm sao biết ngươi muốn đi tới thôn Triệu gia?" Đúng vậy, ngươi thật sự là con giun trong bụng của ta!