Nữ ngỗ tác họa cốt
Chương 74 : Thư nhi
Kỷ Vân Thư biết, Lý triệu bị bắt, tin rằng không lâu sau sẽ truyền tới tai Giang phu nhân.
Nữ nhân kia, miệng đầy đạo lý và lý do, hiện tại Cảnh Dung không có ở đây, cũng không biết bà ta sẽ nháo ra chuyện xấu gì!
Nàng suy tư một lát, sau đó nói với Huyện thái gia: "Đại nhân, ta nghĩ, đợi lát nữa Giang phu nhân chắc hẳn sẽ tới nha môn, nhất định sẽ buộc ngài thả Lý Triệu ra. Ngài nhất định phải cắn chặt răng, không thể nhả ra. Còn có, Lý Triệu đã thừa nhận chôn và che dấu thi thể, bắt hắn ngồi nhà lao là theo lẽ bình thường. Trước khi chưa có chứng cứ mới, tốt nhất, đừng để hắn rời khỏi nhà giam."
"Điều này bản quan minh bạch, đến lúc đó, nhất định sẽ cắn chặt răng."
Ánh mắt hắn thập phần chắc chắn.
Nhưng Kỷ Vân Thư lại lo lắng hơn, chỉ sợ hắn thật sự cắn chặt quá, cuối cùng hàm răng đều rớt hết.
Đúng ngay lúc này......
"Tiểu...... công tử." Thiếu chút nữa đã gọi là tiểu thư.
Một giọng nữ yếu ớt vang lên, từ xa đến gần.
Vừa quay đầu lại, đã nhìn thấy Loan Nhi mồ hôi đầm đìa đang chạy vào, thở hồng hộc.
Kỷ Vân Thư nhíu mày hoang mang, hỏi: "Sao ngươi lại tới đây?"
Loan Nhi nhanh chóng nói: "Trong nhà...... trong nhà có chuyện, công tử cần phải nhanh chóng trở về."
Có chuyện? Chuyện tốt hay là chuyện xấu?
Dường như cũng chỉ có chuyện xấu. Chuyện tốt, chẳng đợi tới lượt nàng!
Nhìn Loan Nhi sốt ruột như vậy, Kỷ Vân Thư đành phải quay lại giải thích với Huyện thái gia: "Những lời ta đã nói vừa rồi, đại nhân ngàn vạn đừng quên. Còn có, nếu như có kết quả sự tình ta giao cho Nguỵ Võ và Vương Tam điều tra, nhất định phải tới nói cho ta trước tiên."
"Ngươi bảo hai người bọn hắn điều tra cái gì?"
"Trước đừng hỏi, chờ điều tra ra được rồi nói sau."
Huyện thái gia gật đầu, Kỷ Vân Thư cũng rời khỏi nha môn cùng với Loan Nhi.
Ngay sau khi rời khỏi, Kỷ Vân Thư lập tức hỏi nàng: "Rốt cuộc đã phát sinh chuyện gì? Sao ngươi hoang mang rối loạn như vậy, còn chạy tới nha môn?"
"Là người Vệ phủ tới, Vệ lão gia và Vệ phu nhân, mang theo vệ công tử tới, nói là...... nói là để ngài gặp mặt với Vệ công tử một lần."
Điều nàng nên đối mặt, sớm hay muộn đều không tránh khỏi!
Dọc theo đường đi từ nha môn trở lại Kỷ phủ, Kỷ Vân Thư vẫn luôn cảm thấy dường như có ai đó đang đi theo mình, nó giống như là trực giác của nữ nhân lại đang quấy phá.
Chờ đến khi nàng tiến vào cửa sau sân phía Tây của Kỷ phủ, Lang Bạc vẫn luôn đi theo phía sau nàng mới hiện thân.
Kỷ Vân Thư đã an toàn trở lại Kỷ gia, hắn cũng cảm thấy yên tâm.
Sự tình hành thích tối hôm qua, Cảnh Dung tự nhiên phải đề cao cảnh giác, những người kia đã nói, muốn lấy thủ cấp hai người về phục mệnh, tất nhiên, hắn cũng phái người âm thầm bảo hộ Kỷ Vân Thư.
Nhưng ngoài miệng Lang Bạc cũng không quên lảm nhảm vài câu: "Vương gia thật tốt đối với Kỷ cô nương, lo lắng nàng xảy ra chuyện, còn sai ta âm thầm bảo hộ. Ài, xem ra, Vương gia nhà ta, đã động tình với Kỷ cô nương."
Cảm giác như thế nào? Có phải là vị của dấm chua?
......Edit: Emily Ton......
Kỷ Vân Thư quay về phòng cũng lập tức thay nữ trang, chải đầu, tẩy trang.
Sau đó, nàng đi tới sảnh ngoài.
Cũng may lần này, Kỷ Mộ Thanh và Kỷ Linh Chi không có ở đây, Kỷ Uyển Hân cũng không ở đây, Tam ca muốn tìm chết kia không chừng còn đang dạo ở trong nhà thổ.
Như vậy cũng tốt!
Nàng đoan trang lễ phép đi vào, nhìn thấy tươi cười ấm áp giằng co trên khuôn mặt phụ thân mình.
Ánh mắt nàng thuận theo đó, rơi vào bên tay trái của Kỷ Thư Hàn - một cái nạng!
Có vẻ như, khi đi chùa Khanh An một bước khấn một lần, đã khiến hắn bị nội thương. Hiện tại đi đường, cũng cần dùng nạng hỗ trợ.
Trong khi đó, Kỷ lão phu nhân một bên, thật sự rất hiền lành, hoàn toàn không có bộ dáng hung ác khi đánh nàng đêm đó.
"Cha, tổ mẫu." Kỷ Vân Thư hành lễ, sau đó nhìn về phía Vệ lão gia và Vệ phu nhân: "Vệ bá phụ, Vệ bá mẫu."
"Ngoan." Vệ phu nhân rất vừa lòng đối con dâu này.
Vệ Dịch vẫn luôn ngồi ở trên ghế, từ một khắc khi Kỷ Vân Thư tiến vào, ánh mắt giống như nhựa cao su, dính chặt trên người Kỷ Vân Thư.Tiểu tử ngốc, khuôn mặt ửng hồng như một quả táo đỏ!
Hắn nhỏ giọng tiến đến bên tai mẫu thân mình, hỏi: "Nương, nương tử ngươi nói, là nàng sao?"
Vệ phu nhân gật gật đầu, vỗ vỗ đùi hắn: "Đúng vậy, thế nào, Vân Thư có phải rất xinh đẹp hay không?"
Một khắc kia, Vệ Dịch giống như được nhận một phần lễ vật lớn nhất từ trước tới nay, vẻ mặt kinh ngạc hưng phấn, há to miệng, đôi mắt dường như được phóng đại rất nhiều lần, chằm chằm nhìn thẳng vào Kỷ Vân Thư!
Ai nha, thì ra, tỷ tỷ chính là nương tử của mình.
Thật tốt! Thật tốt!
Hai tay hắn đặt ở trên đùi, không ngừng vòng tới vòng lui, nhấp môi, mang theo một sự thẹn thùng, thậm chí, còn đang cười trộm.
Ai ai ai, vui như thế hay sao?
Nhìn thấy nhi tử mình vui vẻ như vậy, trong lòng Vệ phu nhân cũng yên tâm hơn rất nhiều!
Lúc này, Kỷ Thư Hàn nâng tay chỉ về phía Vệ Dịch, nói: "Vân thư, ngươi nhìn xem, dáng vẻ Vệ công tử rất đường hoàng, thật sự xứng đôi với ngươi."
Kỷ lão phu nhân cũng không quên phụ họa: "Đúng vậy, ngươi gả tới Vệ phủ, cũng là phúc phận của ngươi. Cha ngươi và ta, đã giúp ngươi tìm được một cửa hôn nhân tốt. Mặc dù ngươi là thứ xuất, nhưng cũng không hề bạc đãi ngươi."
A phi!
Sói đội lốt cừu!
Kỷ Vân Thư không đáp lại.
Hai tay nàng nắm chặt thu ở trong ống tay áo, khóe miệng ngầm cười lạnh một cái!
Đợi lát nữa cho các ngươi khóc.
Lúc này, Vệ phu nhân đột nhiên kéo Vệ Dịch đứng lên, đi đến bên cạnh Kỷ Vân Thư, cực kỳ hưng phấn nói: "Dịch nhi, tới đây! Nhìn kỹ xem, đây là nương tử ngươi! Lần trước ngươi ồn ào không chịu cưới vợ, lúc này nương lại mang ngươi tới một chuyến, để ngươi nhìn xem, thế nào? Có phải rất thích hay không?!"
Ngươi nghĩ đang đi chợ chọn đồ hay sao?!
Sắc mặt Kỷ Vân Thư biến xanh vì tức giận!
Vệ Dịch điên cuồng gật đầu: "Thích, ta thích tỷ tỷ, ta muốn tỷ tỷ trở thành nương tử của ta, tương lai, sinh thật nhiều thật nhiều tiểu Vệ Dịch."
"......"
Vệ phu nhân đột nhiên vỗ nhẹ vai hắn, sửa lời của hắn: "Tỷ tỷ cái gì! Vân Thư tương lai chính là nương tử ngươi, ngươi cần phải gọi nương tử mới đúng."
"Nga, nương tử tỷ tỷ!"
Xấu hổ!
Vệ lão gia không nhìn được nữa, hắng giọng nói: "Phu nhân, ngươi đừng khiến Vân Thư sợ hãi, vẫn còn chưa qua cửa, không thể để Dịch nhi gọi bậy."
"Vâng vâng vâng, ngươi xem, ta đều hồ đồ rồi." Vệ phu nhân không cảm thấy xấu hổ, lại nói với Vệ Dịch: "Dịch nhi, hiện tại vẫn chưa thể gọi nương tử, nhưng ngươi hãy gọi là Vân Thư, biết không?"
Vệ Dịch ngoan ngoãn gật đầu như cũ, cực kỳ sảng khoái đồng ý: "Đã biết."
Vì thế, hắn lại hướng về phía Kỷ Vân Thư và gọi một tiếng: "Vân Thư."
Giọng nói kia, không ngờ lại khiến người cảm thấy, cực kỳ dễ nghe!
So với khi Huyện thái gia gọi nàng, dễ chịu hơn nhiều! Ít nhất không cảm thấy nhầy nhụa khi nàng nghe nó.
Kỷ Vân Thư nở nụ cười hiền lành nhìn hắn, đôi mắt trong sáng như nước, khiến Vệ Dịch như tan trong tê dại.
Ngay sau đó, hắn chủ động kéo ống tay áo của Kỷ Vân Thư, nói: "Nương và cha ta đều gọi ta là Dịch nhi. Vân thư, ta gọi ngươi là Thư nhi được không?"
Không đời nào!
"Được, Vệ công tử muốn gọi như thế nào, cứ gọi như thế đi."
Ánh mắt Kỷ Vân Thư dịu dàng, giọng điệu lại có chút lạnh lùng!
"Được, ta đây sẽ gọi ngươi là Thư nhi. Thư nhi, Thư nhi......"
Gọi thêm vài tiếng, gọi đến vô cùng vui vẻ!
Kỷ Vân Thư nghe thấy dường như cũng không cảm thấy lúng túng. Ngược lại, khi nhìn thấy bộ dáng ngốc nghếch của Vệ Dịch, trong lòng thỉnh thoảng cũng cảm thấy vui vẻ!
Truyện khác cùng thể loại
3 chương
92 chương
22 chương
5 chương