Nữ ngỗ tác họa cốt

Chương 69 : Chỉ đả thương, không giết

"Loan Nhi là ai?" Đây không phải là vấn đề a! Kỷ Vân Thư nhấp môi, nhìn hắc y nhân chung quanh, nói: "Loan Nhi là người thân yêu của ta, nếu như ta chết rồi, nàng chắc chắn sẽ đi theo ta." Thân yêu? Sắc mặt Cảnh Dung trầm xuống. Hắc y nhân xung quanh nhìn thấy hai người tán gẫu vui vẻ, tên cầm đầu mang vẻ mặt hung ác, giơ kiếm và tiến lên hai bước. "Chủ tử nói, bất cứ ai có thể lấy được thủ cấp hai người, sẽ có thưởng lớn." "Giết!" Hắc y nhân bắt đầu vây sát, các cặp mắt đỏ ngầu hung dữ. Hai cái đầu người, bọn họ nhất định phải có được. Khi những hắc y nhân đó tới gần, Cảnh Dung kéo Kỷ Vân Thư quay một vòng ra phía sau, sau đó dùng trường kiếm trong tay mình, dẫn dắt kiếm phong của hắc y nhân vào một khối, thành hình một "nụ hoa". Ngay khi Cảnh Dung đang muốn đẩy thanh kiếm ra, Kỷ Vân Thư đã lấy một cái túi thêu hoa ở bên hông xuống. "Nhắm mắt lại." Nàng lập tức nói với Cảnh Dung. Cảnh Dung tuy không hiểu vì sao, nhưng vẫn nhắm hai mắt lại. Ngay sau đó, Kỷ Vân Thư rải phấn trắng từ trong túi ra ngoài. Khi hai mắt của Hắc y nhân đụng phải những bột phấn đó, lập tức cay đến nỗi đau nhức, thả hết kiếm trong tay, che hai mắt lại và thối lui ra sau, thậm chí có mấy người còn lăn lộn trên mặt đất. Một loạt âm thanh kêu la thảm thiết! Ngay khi Cảnh Dung mở to mắt ra, liền nhìn thấy một thảm cảnh như vậy. Kỷ Vân Thư ngay lập tức kéo ống tay áo hắn. "Nhanh chóng đi thôi, vật kia sẽ có tác dụng một lúc nữa, nhưng ta không biết nó có thể kéo dài bao lâu." Cảnh Dung gật đầu, nắm lấy tay nàng, nhanh chóng rời đi. Sau khi vòng qua hai con phố, xác định những người hắc y nhân đó sẽ không tiếp tục đuổi theo, hai người mới dừng lại. Kỷ Vân Thư thở hổn hển, quay đầu lại kiểm tra vài lần, lúc này mới cảm thấy yên tâm. "Ngươi đã rải thứ gì vậy?" Cảnh Dung nghiêm túc hỏi nàng. "Là hỗn hợp bột của chanh với nước đá ngầm. Một khi nó tiếp xúc với mắt, không mù cũng hỏng." "Không ngờ, ngươi còn rất tàn nhẫn." Tàn nhẫn sao? Nàng liếc mắt nhìn thanh kiếm trong tay Cảnh Dung một cái, nói: "Ta chỉ đả thương người, không giết người. Kiếm của Vương gia, đã dính máu tươi." Giờ phút này, trên tay Cảnh Dung, vẫn là thanh trường kiếm gần như muốn đâm qua cả hai, trong ánh mắt của hắn, cũng lập tức léo lên một luồng ánh sáng lạnh lẽo. "Nếu như ta không giết người, thanh kiếm này, sẽ giết ta và ngươi." "......" Kỷ Vân Thư không có lời gì để nói. Giờ khắc này, nàng bỗng cảm thấy hắn nói cực kỳ rất đúng. Giết người! Chưa chắc đã là tội ác. Giống như Tố Vân và lão quản gia muốn giết tiểu thư Chu gia, nếu không phải bởi vì ẩn nhẫn và thống khổ, bọn họ sẽ không đi tới một bước kia. Biểu tình của Kỷ Vân Thư dần thư giãn, nhíu mày lại, đầu hơi thấp xuống, bắt đầu bước đi về phía trước. Cảnh Dung nhìn thấy biểu hiện của nàng, lập tức dùng áo choàng lau máu trên thân kiếm và ném nó trên một đống rác, sau đó đuổi theo Kỷ Vân Thư. "Bị dọa rồi sao?" Hắn hỏi nàng. Nàng lắc đầu: "Không phải." Bước chân đột nhiên dừng lại, nàng nghiêng người về phía Cảnh Dung, nâng tay mình lên và mở ra, trong lòng bàn tay, nằm yên một khối ngọc bội hình tròn. "Đây là thứ lúc ta thuận tay, đã lấy xuống từ trên người một hắc y nhân, có phải rất quen mắt hay không?" Kỷ Vân Thư hỏi hắn. Cảnh Dung nhặt ngọc bội lên, lập tức nhíu mày nói: "Cái này......" "Ngọc bội này, giống với mặt dây chuyền trên người của đám hắc y nhân ở nghĩa trang lần trước, nhưng nếu như cùng một đám người, vậy người bọn họ muốn hành thích, hẳn phải là Vương gia. Nhưng hôm nay, ngay cả đầu ta cũng muốn lấy, chẳng lẽ, Vương gia không cảm thấy kỳ lạ sao?" Đầu ngón tay của Cảnh Dung trượt qua các cạnh của mặt dây chuyền, bắt đầu chìm vào suy nghĩ. Thấy hắn không nói gì, Kỷ Vân Thư tiếp tục nói: "Lang Bạc nhất định đã nói với Vương gia về sự tình khối ngọc bội này và độc thạch ban. Nếu như có thể tra ra được xuất xứ của ngọc bội, nơi phát ra độc thạch ban, chắc hẳn có thể biết được ai là người chỉ huy sau lưng. Nhưng ta có một chút không rõ, vì sao...... ngay cả ta cũng muốn giết? Hay là bởi vì lần trước khi bọn họ hành thích, ta cũng ở đó, vì thế nên muốn giết người diệt khẩu, cắt đứt hậu hoạn. Nhưng nếu làm như thế thì quá mạo hiểm, quá lộ liễu. Nếu không phải nguyên nhân này, vậy thì vì sao?" Nàng phân tích càng thêm chính xác, giờ phút này đáp án trong lòng Cảnh Dung càng thêm rõ ràng! Hắn nắm chặt khối ngọc bội trong tay, trong con ngươi, mang theo một cỗ hơi thở nguy hiểm. Nhìn Kỷ Vân Thư, hắn nói: "Sau lưng việc này, bổn vương tất nhiên sẽ giải quyết hết." "Vì vậy, Vương gia...... biết đó là ai?" Trực giác của nữ nhân! Hắn nhăn mày lại, lại khôi phục lại khuôn mặt bất động thanh sắc, nói: "Kỷ tiên sinh, sự tình vừa rồi, đừng nên nhắc tới với người khác. Tóm lại, trong lòng bổn vương đã có kế hoạch." "Ân." Nàng gật đầu. Cảnh Dung vừa không phủ nhận, nhưng cũng không thừa nhận. Người phía sau màn là ai, hắn vẫn không chắc chắn! "Được rồi, bổn vương vẫn nên đưa ngươi trở về." "Không cần, ta đi tới góc đường là đến, hiện tại những hắc y nhân chắc hẳn sẽ không đuổi theo, Vương gia nên nhanh chóng quay lại Quảng Cừ viện, nếu ngươi xảy ra chuyện, tiểu nhân mới thật sự không đảm đương nổi." Nghe nàng nói những lời này, Cảnh Dung vốn đã thu liễm đào hoa, đột nhiên lại bùng lên. Hắn cố ý vô tình đi gần tới Kỷ Vân Thư, thấp giọng xuống hỏi: "Ngươi đang lo lắng cho bổn vương?" "......" "Có phải hay không?" Giọng điệu dịu dàng! Thân thể hắn cũng càng ngày càng gần Kỷ Vân Thư! Hương thơm trên người nam nhân tấn công vào mũi, chóp mũi lành lạnh của Kỷ Vân Thư ấm áp, lập tức lùi ra sau hai bước, vùi đầu xuống càng thấp. "Ngày mai tiểu nhân còn muốn điều tra vụ án âm dương thi, vì vậy sẽ đi về trước." Nói xong, nàng xoay người bước nhanh rời đi, không đợi Cảnh Dung kịp đuổi theo mình. Nhìn thân ảnh kia, nụ cười trêu chọc của Cảnh Dung biến thành lo lắng. Nếu năm thi thể bị thiêu cháy cùng với hai lần hành thích, đều có quan hệ với 《Lâm Kinh Án》. Vậy thì, ai chính là người đang ngăn cản hắn hồi kinh? Ngăn cản hắn...... mang Kỷ Vân Thư hồi kinh tra án? Hay là, thật sự là hắn ta? ......Edit & Dịch: Emily Ton..... Trở lại Kỷ gia, tâm tư Kỷ Vân Thư vẫn còn trong trạng thái kinh ngạc. Sống cùng sống, chết cùng chết! Sáu chữ này, không ngừng quanh quẩn ở trong đầu nàng. Vào trong phòng ngồi xuống, thật lâu nàng cũng không thể phục hồi lại tinh thần. Tuy nhiên, khi Loan Nhi nhìn đến nàng, lại trở nên khiếp sợ. Trên quần áo Kỷ Vân Thư, có vết máu, còn có bột phấn màu trắng. "Tiểu thư, có chuyện gì xảy ra với ngài vậy? Đã bị thương ở đâu hay sao? Hay là miệng vết thương sau lưng lại nứt ra rồi? Ngài không cần dọa nô tỳ, để nô tỳ nhìn xem." Trong khi nói, Loan Nhi tiếp cận gần nàng, muốn xem xét tình huống của nàng. Kỷ Vân Thư lạnh lùng nhìn nàng một cái, chỉ nói: "Ta không có việc gì, máu này bị dính từ trên thi thể ở nha môn." "Thật vậy sao?" Loan Nhi lau nước mắt. "Ta lừa ngươi làm gì? Hiện tại ngươi nhanh chóng chuẩn bị nước đưa vào để ta tắm rửa đi." Loan Nhi gật đầu, kéo kéo mũi mình, sau đó vội vàng chạy ra ngoài múc nước. Đêm đó, Kỷ Vân Thư không thể nào ngủ yên, trằn trọc ở trên giường hồi lâu, thở dài từng tiếng. Nghĩ đến sự tình mình bị thích khách đuổi giết, lại nghĩ đến những lời nói kia của Cảnh Dung. Khuấy động cảm xúc của nàng, không thể nào bình tĩnh được. Mãi cho tới khi bình minh, nàng rời khỏi giường với hốc mắt thâm quầng, gấp gọn chăn màn, ăn chút điểm tâm, sau đó vội vội vàng vàng đi tới nha môn. Vừa đến nha môn, nàng đã nói với Huyện thái gia: "Lưu đại nhân, ta sẽ đi kiểm nghiệm lại đống xương trắng kia, nhưng ta cũng cần ngài giúp ta tra một người." Huyện thái gia hỏi: "Ai?" "Chính là đệ đệ Giang phu nhân, tra càng tỉ mỉ kỹ càng càng tốt." "Được, bản quan sẽ lập tức phái người điều tra."