Nữ ngỗ tác họa cốt
Chương 47 : Bổn vương bị thương
Huyện thái gia đi xuống cao đường, ngẩng đầu nhìn theo ánh mắt của nàng.
Gương sáng treo cao!
Bốn chữ này, có chỗ nào không thích hợp sao?
Hắn duỗi tay quơ quơ ở trước mắt Kỷ Vân Thư.
Kỷ Vân Thư không có phản ứng, đôi mắt to vẫn nhìn chằm chằm trên khối bảng hiệu!
Huyện thái gia không nhịn được hỏi, "Vân thư, xảy ra chuyện gì?"
Nàng lắc lắc đầu.
"Hay là mấy chữ này có chỗ nào sai rồi?" Huyện thái gia sờ sờ cằm mình, bưng mặt cẩn thận nhìn xem lần nữa, nhẹ giọng nói thầm một câu, "Không có gì sai!"
Kỷ Vân Thư nghe được lời nói thầm của hắn, thu hồi ánh mắt, sắc mặt ghét bỏ liếc mắt nhìn hắn một cái, "Ngươi đừng trở nên kỳ quặc."
"......"
"Vụ án Chu gia đã kết thúc, ta sẽ viết một phần hành án cho ngươi."
"Được được được."
"Vậy mượn thư phòng đại nhân dùng một chút, viết xong, ta sẽ quay về."
Thật kỳ lạ, ngày thường, Kỷ Vân Thư không phải đều luôn viết ở nhà, sau đó mới đưa đến nha môn hay sao? Vì sao hôm nay muốn viết ở trong nha môn?.
Hắn nào biết đâu rằng, bởi vì sáng nay Kỷ Linh Chi đã nháo một trận, hiện tại nếu nàng trở về, không chừng sẽ phải chịu tội đến nỗi cơ hội ngồi ghế dựa cũng đều không có.
Sàn nhà lạnh băng kia, đang chờ đợi nàng.
Lời này, Kỷ Vân Thư cũng lười nói ra.
Rốt cuộc, quan thanh liêm khó tránh khỏi việc nhà! (清官難斷家務事! thanh quan nan đoạn gia vụ sự)
Huyện thái gia đưa nàng tới hậu viện, vào trong thư phòng.
"Ngươi đi ra ngoài đi, khi ta viết hành án không thích bị người quấy rầy." Kỷ Vân Thư nói với giọng điệu lạnh lùng.
Huyện thái gia cười cười và nói một cách ngay thơ, "Được được được, giấy và bút mực đều đặt ở trên bàn, ngươi hãy viết cẩn thận, bản quan không quấy rầy ngươi."
Nói xong, hắn lập tức di chuyển bước chân, cuống quít rút lui ra ngoài.
Một gian thư phòng nho nhỏ, nhưng đồ vật thật ra đầy đủ hết, chung quanh đầy kệ sách, phía trên được nhồi nhét tràn đầy sách.
Trong 5 năm qua, đây vẫn là đầu tiên Kỷ Vân Thư tiến vào thư phòng cảu Huyện thái gia. Mùi sách dày đặc, bố trí cũng thập phần tinh xảo và tao nhã.
Huyện thái gia an nhàn như khỉ, không ngờ cũng có trình độ thưởng thức cao như thế.
Không tệ, không tệ!
Xuất phát từ tò mò, nàng lướt qua trên mấy kệ sách một chút, nâng mắt nhìn từng cuốn một.
Đặt ở trên kệ sách, có một quyển sách về hồ sơ vụ án với tiêu đề《Lâm Kinh Án》, hấp dẫn chú ý của nàng.
Đơn giản, duỗi tay rút nó ra khỏi kệ sách.
Sau khi lật qua xem một vài trang, ánh vào mi mắt, là một hàng chữ viết "Tóm tắt án kiện của Ngự Quốc Công".
Ngự Quốc Công?
Có vài phần quen thuộc, trong đầu quét qua một lần, nhưng không có gì cụ thể.
......Edit & Dịch: Emily Ton......
Ngoài cửa, ngay thời điểm Huyện thái gia vừa mới lui ra ngoài, lưng hắn đụng phải một bộ ngực đĩnh bạt, vừa định chửi ầm lên.
Tên nào không có mắt!
Vừa quay đầu lại, chính là đối diện với ánh mắt sắc bén của Cảnh Dung.
Ngay lập tức co ro như một con mèo nhỏ, lắp bắp trong miệng, "Dung......"
Lời nói còn chưa dứt, Cảnh Dung đã nhẹ giọng ngăn lại, "Câm miệng."
Trong cơn hoảng loạn, Huyện thái gia che miệng mình lại, cũng không dám thở mạnh.
Lưu Thanh Bình, vừa rồi ngươi dựa vào thư sinh của bổn Vương có thoải mái hay không?
Cảnh Dung xua xua tay, nhíu chặt chân mày, "Nơi này không cần ngươi, tránh xa một chút, không có việc gì, đừng tới đây quấy rầy."
Không dám lên tiếng, Huyện thái gia che miệng lại, liên tục gật đầu, lui lại mấy bước phía sau, rồi mới xoay người vội vàng rời đi.
Cảnh Dung khẽ lắc đầu.
Quên đi, bổn Vương cũng không phải là người nhỏ mọn.Vì thế nâng bước chân, đi vào thư phòng.
Khoảnh khắc hắn bước vào, lập tức nhìn thấy Kỷ Vân Thư đưa lưng về phía mình, đang đọc một cuốn sách nào đó.
"Vừa mới phá án xong, không phải nên nghỉ ngơi hay sao? Tiên sinh thật sự rất chăm chỉ!"
Giọng nói chậm rãi vang lên, thực sự khiến Kỷ Vân Thư hoảng sợ, lập tức đóng lại hồ sơ vụ án trên tay.
Xoay người lại, đã nhìn thấy bộ dáng ngả ngớn của Cảnh Dung, cùng với cánh tay bị thương của hắn.
Thật sự là niềm vui không thể giải thích!
Kỷ Vân Thư lên tiếng, "Vương gia vì sao lại ở đây?"
"Không thể sao?"
"Đương nhiên có thể, chỉ là hiện tại lúc này, Vương gia không phải nên dưỡng thương hay sao? Hoặc là, truy tra hung thủ độc chết thuộc hạ của ngươi hay sao?"
Vừa nói, Kỷ Vân Thư vừa đặt lại hồ sơ vụ án, đi đến trước án thư và ngồi xuống, lấy một tờ giấy Tuyên Thành đặt ở trên bàn, một tay cầm nghiên mực, một tay giữ ống tay trường bào to rộng để tránh dính màu, bắt đầu nghiền mực.
Nếu như không nói về chuyện hung thủ còn tốt, hiện tại nhắc tới nó, Cảnh Dung có chút không vui.
Tiến lên vào bước, đứng đối diện Kỷ Vân Thư.
Bất mãn nói, "Ngươi có biết nghĩa trang là nơi nào hay không?"
Kỷ Vân Thư ha hả cười, "Vương gia, sao ngài lại hỏi vấn đề này?"
"Ngươi có biết, bổn Vương bị ngươi ném ở nghĩa trang, ngủ một đêm ở đó!." Giọng nói tràn đầy oán hận.
Ngay cả khi hắn phải ăn những món ăn thôn quên trên núi, ngủ trên gỗ đỏ ẩm ướt, nhưng ngủ một đêm ở nghĩa trang, đó vẫn là trước nay chưa từng có.
Thử hỏi, Vương gia triều nào, từng ngủ ở nghĩa trang?
Kỷ Vân Thư ngước mắt nhìn hắn, chỉ vì việc này mà hắn phải tới tìm nàng lý luận?!
Nàng hơi nhún vai, giọng điệu vẫn bình tĩnh như cũ, "Nếu Vương gia bởi vì việc này mà đến vấn tội tiểu nhân, vậy không bằng như vậy, tiểu nhân cũng đến nghĩa trang ngủ một đêm, như thế nào?"
"Ngươi muốn kết thúc vấn đề này như vậy?"
"Nếu không, Vương gia còn muốn như thế nào?"
Nàng vừa nói xong, Cảnh Dung đột nhiên nắm lấy bàn tay đang nghiền mực của nàng, giữ chặt ở trước ngực.
Nếu không phải cách nhau một cái bàn, lúc này, Kỷ Vân Thư đã nhào vào trong vòng tay của hắn!
Chẳng lẽ hoàng đế sinh nhãi con, thật sự đều bá đạo như thế?
Cổ tay bị một lực lượng mạnh mẽ nắm lấy, khiến Kỷ Vân Thư cảm thấy đau đớn.
"Thỉnh Vương gia buông tay!"
Nào biết đâu rằng, khuôn mặt Cảnh Dung trở nên nghiêm túc, ánh mắt nhìn nàng chằm chằm, "Bổn Vương không phải muốn ngươi tới ngủ ở nghĩa trang, mà bổn Vương chỉ không hài lòng với cách xử sự của ngươi."
"Cái gì?"
"Ngươi thay bổn Vương phá án, cuối cùng vụ án như thế nào, ngươi nên giáp mặt giải thích rõ ràng với bổn Vương, sao có thể tuỳ tiện tìm người nhắn được? Chính mình thì bỏ trốn mất dạng. Đây chính là cách ngươi đối phó với vụ án của bổn Vương?"
Rõ ràng không vui!
Trong một khoảnh khắc, Kỷ Vân Thư thực sự không thể nói nên lời!
Ngay sau đó, Cảnh Dung lại nói, "Ngươi cố gắng bỏ chạy nhanh như thế.... thật sự không muốn gặp lại bổn Vương?"
Lời hắn nói khiến cho cả người Kỷ Vân Thư run lên.
"Vương gia, ngươi buông ta ra trước."
Cổ tay thật sự đau đớn muốn mệnh!
Cố tình, hắn chẳng những không buông, ngược lại xiết chặt hơn nữa, kéo thêm một cái, một nửa thân mình Kỷ Vân Thư đều nằm ở trên bàn.
Hình ảnh kia, thật sự có chút khó coi!
"Bổn Vương vì ngươi nên đã bị thương, ngươi nhìn thấy không!."
Cánh tay hắn vừa động, hơi nhấc cánh tay bị thương lên.
Không khí quanh đây, đến tột cùng là đến từ đâu? Hiện tại Kỷ Vân Thư giống như đã lọt vào trong sương mù, cũng có cảm giác hoảng sợ.
Đặc biệt là khi đối diện với cặp mắt đang phẫn nộ, lại mang theo cực nóng, tựa hồ như có một ngọn lửa đang đốt cháy trái tim, lửa cháy càng ngày càng dữ dội!
Sau một lúc, đôi môi của Kỷ Vân Thư ửng đỏ, yếu ớt mở ra: "Vậy Vương gia, muốn tiểu nhân làm gì? Muốn tiểu nhân đến nghĩa trang ngủ một đêm, hay là muốn tiểu nhân báo cáo vụ án này một lần nữa, hoặc là, muốn bẻ gãy cánh tay của tiểu nhân, cùng đau với Vương gia?"
"Bổn Vương đều không quan tâm. Tiểu thư sinh, hiện tại bổn Vương chỉ có một bàn tay, rất bất tiện. Từ hôm nay trở đi, ngươi hãy bồi ở bên người bổn Vương, vừa báo cáo tất cả về vụ án của bổn Vương, vừa chiếu cố cuộc sống áo cơm hằng ngày của bổn Vương, cho đến khi vết thương của bổn Vương lành hẳn!"
Truyện khác cùng thể loại
3 chương
92 chương
22 chương
5 chương