Nữ ngỗ tác họa cốt

Chương 447 : Dung Vương Gai Góc Như Con Nhím!

Đó là hai con mèo có bộ lông rất mượt, đen bóng, trông rất đẹp, nhưng hơi nhỏ. Mỗi con đều đeo một vòng ngọc trong suốt trên cổ, chúng đều là hòa điền ngọc thượng đẳng. Mèo nhà giàu quả nhiên rất khác biệt! Kỷ Vân Thư tò mò hỏi Trương quản gia, "Hai con mèo này được nuôi dưỡng trong phủ?" "Đúng vậy, chúng được đại phu nhân nuôi dưỡng. Đại phu nhân rất thích mèo, mấy năm gần đây nuôi dưỡng rất nhiều con, nhưng lão gia lại không thích chúng, nói rằng những con mèo đó rất cổ quái, cũng không may mắn. Hơn nữa, lão gia rất ghét bẩn thỉu, nhưng bởi vì đại phu thích nên không phản đối. Những con mèo đó rất sợ lão gia, hôm nay thật là kỳ lạ, lão gia vừa chết, chúng lại không ngừng lao vào trong đó. Có lẽ, những con mèo này cũng có linh tính, muốn tới đưa tiễn lão gia." "Vậy đại phu nhân các ngươi đang ở đâu?" "Lão gia chết rồi, đại phu nhân quá kích động nên đã quay về phòng." Biết được điều này, Kỷ Vân Thư không hỏi thêm gì nữa! Tuy nhiên —— Có một con mèo trong đó đột nhiên đi đến cọ vào bên chân nàng, móng vuốt của nó bíu lấy chân nàng, cố gắng leo lên phía trên. Trương quản gia nhìn thấy vậy, nhanh chóng sai người mang con mèo rời đi. . Truyện Nữ Cường Chỉ thấy hai con mèo kêu lên ngao ngao ngao, giống như chúng đã uống một liều thuốc kích thích. Ngay sau đó, mọi người đi tới phòng của Trương lão gia. Trước lúc bước vào trong phòng, Trương quản gia còn nói, "Tối hôm qua sau khi lão gia xảy ra chuyện, chưa từng có ai vào trong phòng." Trong khi nói chuyện, Trương quản gia đã đẩy cửa ra! Đồ đạc trong phòng rất sạch sẽ, được sắp xếp ngăn nắp, vừa nhìn đã biết là phòng ở của gia đình giàu có. Nhưng —— Dường như không thường xuyên có người sống ở đây. Trương quản gia giải thích, "Lão gia thường ngày đều ở trong viện của Tam phu nhân, mỗi tháng chỉ dành khoảng bảy tám ngày ở trong căn phòng này. Tối hôm qua lão gia chỉ quay về đây để thay quần áo." Kỷ Vân Thư gật đầu, nhìn quanh căn phòng bên ngoài rất sạch sẽ, sau đó đi vào căn phòng phía bên trong. Không ngờ, tất cả đồ đạc bằng sứ ở trong phòng đều bị vỡ vụn trên sàn nhà. Giống như đã xảy ra một vụ đánh nhau ở trong căn phòng này. Thấy vậy, Trương quản gia kinh ngạc, "Chuyện gì đã xảy ra vậy? Đồ đạc ở trong phòng vì sao đều bị vỡ thế này? Chẳng lẽ là có trộm đột nhập?" Trương quản gia thét lớn về phía đám người hầu. "Không phải." Kỷ Vân Thư nhẹ nhàng lên tiếng, "Đồ đạc trong căn phòng bên ngoài đáng giá hơn ở đây nhiều, bọn trộm không có lý do bỏ qua căn phòng bên ngoài. Hơn nữa, trộm tới là để trộm đồ, không phải tới để đập phá đồ đạc." "Nếu đúng như thế, vậy nơi này......" "Đêm đó, thật sự chỉ có một mình lão gia nhà ngươi vào căn phòng này?" "Lão gia chỉ tới đây thay quần áo." "Vậy, có chuyện đánh nhau xảy ra hay không?" "Không có. Nếu như tối hôm qua lão gia đánh nhau với người khác trong phòng, lúc trở lại bữa tiệc, không có lý do không nói gì." Trương quản gia buồn bực. Kỷ Vân Thư ngồi xổm người xuống, dùng khăn tay cầm những mảnh sứ vỡ trên mặt sàn lên xem. Ở gian phòng bên ngoài, Liễu Chí Lương hạ giọng, xoay người nói với Cảnh Dung, "Vương gia, ngài muốn......" Nghỉ ngơi? Hay là ngồi xuống một lát hay không? Cảnh Dung giơ tay, ngắt lời ông ta. Hơn nữa hắn rất nghiêm túc nói, "Người của bổn vương, bổn vương sẽ tự mình trông chừng. Nếu ông mệt mỏi, cứ lui xuống nghỉ ngơi đi." Ông ta nào dám! "Hạ quan không mệt." Liễu Chí Lương nói lời trái với lương tâm! "Vậy thì đừng nói nhiều. Kỷ tiên sinh đang điều tra vụ án, ghét nhất là người ồn ào." "Vâng vâng vâng." Nói xong, ông ta cố ý tránh qua bên cạnh hai bước. Dung Vương này, gai góc giống như con nhím! Khó chịu với người nào liền phóng gai ra. Nhưng Kỷ tiên sinh kia lại giống như một bức tường đồng, vừa lúc đúng bệnh hốt thuốc. Kỷ Vân Thư nhặt lên vài mảnh sứ vỡ, nhìn thấy một số lông mèo ở phía bên trên. Nàng xoa chúng trên đầu ngón tay, sau đó lại đưa lên mũi ngửi ngửi. "Chính mèo đã đập vỡ mọi thứ." Nàng đưa ra kết luận. Trương quản gia ngay lập tức phản bác, "Không có khả năng! Lão gia ghét mèo nhất, vì thế không cho phép mèo vào trong viện. Sao có thể là mèo?" Kỷ Vân Thư đưa mấy sợi lông mèo cho ông ấy, "Đây là lông mèo. Nếu ông không tin, hãy cầm đi so sánh là biết." "Chuyện gì đã xảy ra? Con mèo......!sao có thể xuất hiện ở trong phòng lão gia?" "Vậy thì cần phải hỏi người nuôi mèo một chút." "Đại phu nhân?" Trương quản gia nói, "Tiên sinh, điều đó có liên quan gì tới chuyện con mèo vào trong phòng này?" "Bất kể có liên quan hay không, cần phải điều ra rõ ràng." Tuy nhiên, Trương quản gia có chút khó xử, nuốt nuốt nước bọt, nhưng không nói lời nào. Đột nhiên —— Trước cửa xuất hiện một người, cùng với hai tiểu nha đầu đứng ở bên cạnh. Nữ nhân kia mặc quần áo gấm lộng lẫy, cực kỳ xa hoa. Vòng tay vàng bạc, mọi thứ đều không hề thiếu. Trên khuôn mặt nhân hậu lộ ra một chút lạnh nhạt, thoạt nhìn rất giống với loại người cực kỳ sắc sảo, khôn khéo. Đôi mắt dưới hai hàng lông mày tinh tế, càng mang theo sự lạnh lẽo khiến người sợ hãi. Người này, chính là đại phu nhân. Một con mèo nhỏ màu trắng đang nép mình trong vòng tay bà ta, bàn tay sạch sẽ luôn vuốt ve bộ lông mềm mại mịn màng của nó. Trên cổ con mèo cũng đeo một vòng ngọc hòa điền. Nó ngoan ngoãn nằm yên không nhúc nhích, cặp mắt tròn xoe nhìn chằm chằm về phía trước. "Đại phu nhân." Trương quản gia gọi một tiếng, sau đó nhanh chóng cúi người đi ra bên ngoài đón, nói, "Đại phu nhân, Liễu đại nhân mang theo một tiên sinh tới đây điều tra vụ án. Hắn nói rằng......" "Ta biết rồi." Bà ta bình thản nói. Đại phu nhân ôm mèo đi đến trước mặt Liễu Chí Lương, sau đó nheo mắt liếc nhìn Kỷ Vân Thư trong phòng một cái, nói, "Liễu đại nhân, chẳng lẽ còn có điều gì đáng ngờ trong vụ án này sao? Vì sao còn phải mời một vị ngỗ tác vào trong phủ mổ thi thể lão gia nhà ta lần nữa?." "Đại phu nhân, bản quan chỉ vì muốn điều tra rõ chân tướng." "Điều tra? Còn điều tra gì nữa? Hung thủ đã bắt được rồi, phải nên lập tức xử tử mới đúng." Trong ánh mắt của đại phu nhân mang theo sự tàn nhẫn. Người ta thường nói, làm quan sợ nhất là kẻ có tiền, điều này thật ra không sai. Liễu Chí Lương rõ ràng có chút sợ hãi đối với đại phu nhân. Nhưng Trương quản gia bên cạnh đã mở miệng, "Đại phu nhân, vì công tử đã đồng ý để vị tiên sinh kia mổ thi thể lão gia, muốn lấy lại công bằng cho lão gia." "Một tiểu súc sinh con vợ lẽ, sao có thể làm chủ được chứ?" "Điều này......" "Truyền mệnh lệnh của bổn phu nhân, trói tiểu súc sinh kia lại, đánh hắn 30 roi. Nếu không, hắn thật sự quên mất vị trí của mình ở Trương gia." Trương quản gia khó xử, "Không thể được, đại phu nhân. Vẫn còn có Tam phu nhân......" Ông còn chưa nói xong, đại phu nhân đã hung dữ trừng mắt, "Lời của bổn phu nhân chính là lời của lão gia. Nếu Tam phu nhân dám ngăn cản, vậy cũng đánh luôn cả bà ta." Bà ta cao giọng nói! Không còn cách nào khác, Trương quản gia đành phải đi hạ mệnh lệnh. Đại phu nhân này, thật sự không dễ đối phó. Kỷ Vân Thư bước ra từ phòng phía trong, khách khí chắp tay về phía đại phu nhân, "Phu nhân, tại hạ họ Kỷ, nghe nói trong phủ xảy ra án mạng, vì thế nên nhiều chuyện nhờ Liễu đại nhân đưa tại hạ qua đây một chuyến." Đại phu nhân quét trên dưới nàng bằng đôi mắt lạnh lùng. Con mèo vốn đang ngoan ngoãn, ngay khi Kỷ Vân Thư vừa mới tới gần, bắt đầu có chút kích động! Nó thậm chí muốn nhào về phía nàng. Kết quả, nó bị đại phu nhân dùng cánh tay đập một cái, nói nặng lời, "Vào trong phủ chính là khách, sao có thể thô lỗ với khách như vậy?" Con mèo bị đánh, lập tức lùi về giữa cánh tay của đại phu nhân. Kỷ Vân Thư nheo mắt lại! Kỳ lạ! Quá kỳ lạ!.