Nữ ngỗ tác họa cốt

Chương 349 : Ta không phải là đồ ngốc

Xe ngựa đang chuẩn bị di chuyển, Kỷ Uyển Hân liền vọt lên trên. Không biết nàng ta đã bị dọa sợ, hay là lo lắng vì Cảnh Dung bị thương, đôi mắt đỏ hoe. Mộ Nhược đang chế dược cho Cảnh Dung, nàng ta ở bên cạnh hỏi: "Ta có thể giúp gì hay không?" "Ngồi đó đi." "...... " Nàng ta chỉ có thể nhỏ giọng khóc thút thít, lau nước mắt, yên lặng ngồi ở một bên...... Xe ngựa rất nhanh đã rời khỏi cánh rừng, đi về phía huyện Sơn Hoài. ...... Đỉnh núi Cao Sơn trại! Kỷ Vân Thư bị đau nên tỉnh, giơ tay ấn huyệt Thái Dương trước khi hé mở mắt ra. Tầm nhìn của nàng cũng dần dần trở nên rõ ràng hơn. Thì ra, nàng đang ở trong một phòng chứa củi! Rõ ràng là một phòng chứa củi, nhưng bên trong lại rất ướt, mặt đất gồ ghề lồi lõm cũng đều là vũng nước! Nàng phát hiện ra, quần áo trên người mình đều đã ướt, xung quanh còn tản ra một mùi phân hủy. Nàng nhăn mũi lại, đứng lên từ trên mặt đất. Khi nàng vừa mới đi được hai bước thì có một loạt âm thanh xích sắt vang lên! Nàng cúi đầu nhìn xuống, lúc này mới phát hiện ra hai chân mình đã bị trói bởi xích sắt, khiến nàng khó di chuyển. "Đây là đâu?" Nàng khó hiểu. Bản thân mình vừa mới ở trong xe ngựa, sau khi ngửi thấy một mùi hương liền mơ mơ màng màng ngất xỉu. Ai sẽ làm điều này? Não nàng hoạt động với tốc độ của gió, đột nhiên bừng tỉnh. "Cao Sơn trại!" Nàng vừa đưa ra kết luận liền nghe thấy ngoài cửa truyền đến một tiếng: "Người bên trong thế nào?" "Yên tâm đi, ta vẫn luôn trông chừng." "Ngươi vừa rồi ngủ gà ngủ gật, nếu để đại đương gia biết được sẽ rút da ngươi. Hơn nữa, nếu để người bên trong chạy thoát, ngươi và ta đều phải chết." "Đã biết đã biết, bên trong ba mặt là tường, ta gác ở cửa, trốn không thoát." "Tốt nhất là vậy!" Trước cửa, hai nam nhân đang trò chuyện. Mắt thấy có người chuẩn bị vào trong, Kỷ Vân Thư liền ngồi trở lại trên mặt đất, cảm giác lạnh băng từ lòng bàn chân tràn lên, lạnh đến nỗi thân mình nàng hơi run. Lúc này, cửa cũng bị người mở ra. Một nam nhân thô bạo đi đến, nhìn thấy Kỷ Vân Thư đã tỉnh liền hừ một tiếng. "Thật ra là loạn cứng rắn, nhanh như vậy đã tỉnh." Kỷ Vân Thư lạnh lùng ngước mắt nhìn lên, không ngờ phát hiện ra người này chính là một trong hai tên Sơn tặc đã đào tẩu kia. Nàng hỏi một câu: "Ngươi làm thế nào đào tẩu?" Hả? "Người đang hỏi ta?" Kỷ Vân Thư không vội vàng, vươn tay vơ một ít rơm rạ bên cạnh, sau đó chuyển động vài cái trong tay trước khi vứt xuống mặt đất ướt đẫm lạnh lẽo. Nàng dường như không chút để ý, nói: "Trên người các ngươi không có dao nhỏ, ngay cả một khối ngọc cũng đều không có. Hơn nữa, nếu như trên người các ngươi thật sự có cất giấu vũ khí sắc bén nào đó, cũng sẽ không chờ tới khi đến khách điếm mới trốn đi. Giải thích duy nhất là có người đã để lại một con dao cho các ngươi, đúng không? " Ồ! Đại Chuỳ nuốt nuốt nước miếng: "Đó là lão tử thông minh, ngươi nói nhiều như vậy làm gì?" "Dao nhỏ kia, chính là một nữ tử đi cùng ta đưa cho các ngươi?" "Không phải đưa, là nàng ta làm rơi." "Phải không?" Đương nhiên là không phải! Kỷ Uyển Hân từ nhỏ đã sợ những vũ khí sắc nhọn, trên người vĩnh viễn chỉ mang theo khăn tay, không có khả năng mang theo dao nhỏ. Chưa kể tới việc nàng ta mang theo dao nhỏ và đưa màn thầu cho sơn tặc, sau đó vừa lúc làm rơi dao xuống. Thiên hạ này nào có nhiều sự trùng hợp như vậy! Đại Chuỳ đột nhiên nhận ra mình không phải tới đây nói lời vô nghĩa cùng nàng, lập tức lộ ra bộ dáng hung ác, trên trán cũng hiện ra vết sẹo dữ tợn. Hắn ta dùng một chân đá Kỷ Vân Thư. Sau đó nói: "Lão tử không phải tới đây nói chuyện phiếm với ngươi. Ta tới để kiểm tra ngươi đã chết chưa. Nếu như ngươi chết rồi, đại đương gia sẽ giết chúng ta chôn cùng với ngươi và tiểu tử ngốc kia." Tiểu tử ngốc? Vệ Dịch? Kỷ Vân Thư trở nên cấp bách hỏi: "Hắn đang ở đâu?" "Bây giờ ngươi mới lo lắng?" "Các ngươi đã làm gì hắn?" Đồng thời khi nói chuyện, Kỷ Vân Thư đứng lên khỏi mặt đất, thân thể nhỏ gầy dường như toát ra khí thế bức người trời sinh, khiến Đại Chuỳ giật mình một cái. Hắn lui ra phía sau một bước, nói: "Tiểu tử ngốc kia tự do tự tại hơn người nhiều. Lúc này có lẽ hắn còn đang tận hưởng." Hả? Trong phòng lớn của Cao Sơn trại truyền ra từng đợt tiếng reo hò và tiếng la hét...... Toàn bộ trong phòng ngồi đầy sơn phỉ, tất cả đều đang uống rượu. Có người uống say, có người đứng ở trên bàn hét to, có người ôm bình rượu kính rượu khắp nơi, giống như một nhà tắm công cộng. Trên một chiếc ghế được bọc bằng da hổ, có một người nam nhân ngồi đó, ngoại hình thô kệch. Nếu ở thời hiện đại, hắn chính là một đô vật điển hình. Quần áo trên người hắn cũng được làm bằng da hổ, một tay che, một tay giơ lên, một chân bá đạo đáp ở trên ghế, uống một ngụm rượu vào trong miệng. Khuôn mặt người này có nét tương đồng với Triệu Thanh, nói vậy, hắn chính là ca ca Triệu Thanh - Triệu Hoài, đại đương gia Cao Sơn trại. Ánh mắt hắn chăm chú nhìn ở trên người Vệ Dịch đang bị người vây quanh ở giữa! Vệ Dịch đang lắc lư, gần như không giữ được thăng bằng, hai má đỏ bừng, trên người nồng nặc mùi rượu, quần áo trước ngực cũng bị rượu làm ướt một mảng."Uống, uống mạnh vào." "Tiếp tục uống!" "Uống!" ...... Những tên sơn phỉ không ngừng chuốc rượu Vệ Dịch, Vệ Dịch đã say lại tỉnh, tỉnh rồi lại uống, tới tới lui lui rất nhiều lần. "Ta không muốn uống nữa." Vệ Dịch xua tay. Hắn muốn rút lui, nhưng phía sau lưng lại bị người đẩy về phía trước, loạng choạng va vào bàn gỗ. Bịch —— "Đồ ngốc, tiếp tục uống." Có người lại bẻ miệng hắn ra, rót rượu vào bên trong. Hắn không chịu nuốt, rượu tràn ra khỏi miệng. Vì thế, người kia tức giận tát Vệ Dịch một cái. Vệ Dịch ngã mạnh xuống mặt sàn. Đám người vẫn tiếp tục cãi vã ồn ào. Vệ Dịch ngã xuống, lòng bàn tay che bên má bị đánh, đôi mắt đỏ hoe, cắn chặt môi mình, nhưng hắn không muốn bật ra tiếng khóc thút thít. Triệu Hoài nhìn thoáng qua, đứng dậy khỏi ghế da hổ, lấy một vò rượu trong tay tiểu đệ và bước đi về phía Vệ Dịch. Những tên sơn tặc kia rất tự giác thối lui qua hai bên, tạo thành một lối đi nhỏ. Triệu Hoài đi đến trước mặt Vệ Dịch, ánh mắt âm ngoan rơi xuống, sau đó, nhấc chân dẫm lên ngực Vệ Dịch, giống như đang dẫm lên một con kiến. "Ngươi buông ta ra, đau." Vệ Dịch nói. "Đau?" Triệu Hoài mỉm cười, nghiêng vò rượu trong tay 180 độ xuống phía dưới, toàn bộ rượu trong vò đổ xuống trên áo gấm đơn giản của Vệ Dịch. Vệ Dịch co người lại, hai tay để ở trên chân Triệu Hoài, muốn đẩy chân hắn ta ra, nhưng lại không có sức lực. Trông hắn rất chật vật! Triệu Hoài cúi người, véo má Vệ Dịch hai lần. Sau đó nói: "Đồ ngốc chính là đồ ngốc, ngay cả năng lực phản kháng cũng không có." "Ta không phải là đồ ngốc!" Bởi vì miệng bị nhéo, giọng nói của hắn trở nên hàm hồ. "Vậy ngươi là cái gì?" "Ta...... Ta không phải là đồ ngốc." Vệ Dịch không đủ tự tin, giọng nói càng ngày càng nhẹ. Lời này trở thành cái cớ cho đám sơn phỉ xung quanh cười nhạo không chút che đau. "Ngươi chính là đồ ngốc." "Đồ ngốc......"