Nữ ngỗ tác họa cốt
Chương 322 : vì sao bổn vương phải giúp?
Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo Quân"Kỷ tiên sinh a Kỷ tiên sinh, bốn mươi trượng, ngươi hãy nhận nó đi."
Biểu hiện của Cảnh Diệc cực kỳ tiểu nhân nhỏ mọn!
Trên khuôn mặt không hề có sự tương xứng với vẻ thanh nhã vốn có của hắn.
Đại Lý Tự Khanh nghi ngờ: "Vương gia, nếu như Kỷ tiên sinh không gõ trống thì sao?"
"Không có khả năng." Cảnh Diệc phủ nhận, cười lạnh một tiếng: "Hắn vì giúp người phá án giải oan, có thể không màng tới tính mạng của mình. Vì vậy vụ án này, hắn nhất định sẽ đi gõ trống."
"Vậy nếu hắn chịu được bốn mươi trượng thì sao?"
"Ngay cả người bình thường đều không ai có thể chịu được hơn mười trượng, hắn chỉ là một thư sinh thể chất yếu nhược, sao có thể chịu được? Cho dù hắn có thể chịu được, Dung Vương cũng sẽ không để hắn chịu. Vì vậy tới lúc đó, Dung Vương sẽ tới đây cầu bổn vương, và Dung Vương...... nhất định phải đồng ý đi tới Ngự phủ huyện điều tra vụ án Chẩn Tai Ngân. Lúc đó, kinh thành này chính là thiên hạ của bổn vương. Hơn nữa, chẳng phải Dung Vương rất lo lắng cho vị kia Kỷ tiên sinh hay sao? Dung Vương có thể đi cùng Kỷ tiên sinh tới Ngự phủ huyện, đó là một chuyện tốt."
Cảnh Diệc cười cười!
Chén trà trong tay hắn ta cũng xoay tới 90 độ, toàn bộ trà trong chén đều chảy xuống sàn.
Đại Lý Tự Khanh giống như một con chó săn, luôn mang theo bộ dáng lôi kéo cợt nhả đối với Cảnh Diệc.
Thật sự rất ghê tởm!
Bên kia, sau khi Kinh Triệu Doãn rời khỏi Đại Lý Tự, ông lập tức đi tới Trúc Khê Viên.
Trong hai ngày qua, Cảnh Dung vẫn luôn ở lại Trúc Khê Viên, mặt dày bám lấy Kỷ Vân Thư giống như keo dán.
Nàng vẽ tranh ở trong phòng, hắn sẽ múa kiếm ở trong sân!
Nàng trồng hoa tưới nước ở trong sân, hắn sẽ ngồi ở hành lang đọc sách!
Nàng ăn cơm, hắn sẽ không ngừng gắp đồ ăn vào trong bát của nàng!
Nàng ngủ, hắn sẽ vô sỉ chui vào trong chăn nàng làm ổ, ôm nàng, còn luôn mồm nói "Ta lạnh quá."
........
Vì thế nên trong hai ngày qua, Kỷ Vân Thư đã bị hắn ăn đậu hủ rất nhiều.
Nhưng nàng có thể làm gì được hắn? Nàng chỉ có thể nhẫn!
Khi Cảnh Dung nhìn thấy Kinh Triệu Doãn đến gần, hắn liền biết là vì vụ án kia, vì vậy hắn tối sầm mặt lại.
"Vương gia!"
Kinh Triệu Doãn chắp tay.
Cảnh Dung nheo mắt liếc nhìn Kinh Triệu Doãn một cái: "Ừ" một tiếng, sau đó chắp hai tay sau lưng, ngồi xuống ghế đá ở trong sân, nhặt một cây bút lông mà Kỷ Vân Thư đặt ở trên bàn đá.
Hắn bắt đầu vẽ nghệch ngoạc trên bức họa của nàng.
Một bức hoạ hoa mai đẹp đẽ, bị hắn biến thành một bức hoạ khó coi! Nhưng hắn vẫn âm thầm vểnh tai lên, cố gắng hướng về phía Kỷ Vân Thư và Kinh Triệu Doãn.
Hắn muốn lắng nghe một chút gì đó!
Hắn nghe được Kinh Triệu Doãn nói: "Kỷ tiên sinh, Đại Lý Tự Khanh nói không có đủ chứng cứ, ngay cả khi vụ án được lập lại một lần nữa, kết quả vụ án này sẽ vẫn giống như cũ, vì vậy......"
"Không chấp thuận?"
"Vâng!" Kinh Triệu Doãn nhanh chóng hỏi: "Kỷ tiên sinh, nếu vụ án này không được lập lại một lần nữa, có khả năng......"
Kỷ Vân Thư lập tức tiếp lời Kinh Triệu Doãn: "Không được, nếu đã hứa với Tạ đại nương giúp bà ấy điều tra nguyên nhân cái chết của nữ nhi bà ấy, chúng ta không thể nuốt lời. Nếu như vụ án này không thể lập án, ta nghĩ Tạ đại nương có khả năng là sẽ chết tâm. Cho dù nữ nhi của bà ấy thật sự uống thuốc độc tự sát, chúng ta cũng phải điều tra rõ việc này, nếu không cả đời này của Tạ đại nương sẽ không vượt qua được rào cản này."
Kinh Triệu Doãn gật đầu!
Kỷ Vân Thư xoa bụng cau có, suy tư một lát.
Sau đó nàng đột nhiên ngước mắt lên, hỏi: "Nếu tự mình điều tra, hậu quả sẽ thế nào?"
"Sẽ......"
Kinh Triệu Doãn còn chưa kịp trả lời đã bị Cảnh Dung nói chen vào: "Tự mình điều tra không phải không được, nhưng nếu triều đình không lập án, huyện nha địa phương sẽ không tiếp nhận, cũng không có ai cử người phối hợp điều tra. Người Kiều gia không có lý do gì để trả lời bất cứ câu hỏi nào của ngươi, huyện lệnh Ngự phủ cũng sẽ không giao toàn bộ ký lục của vụ án cho ngươi."
Đó đơn giản chỉ là một trò chơi của một người!
Tự mình chơi với mình.
Ngay cả khi Cảnh Dung nói chuyện, hắn cũng không ngẩng đầu lên. Hắn còn cực kỳ chuyên chú vẽ nghệch ngoạc trên giấy.
Kỷ Vân Thư vừa nghe hắn nói như vậy thì lập tức đi qua, cúi đầu liếc mắt nhìn một cái, thiếu chút nữa đã tức muốn chết.
Trên giấy, mấy nhánh hoa mai sinh động như thật, bị Cảnh Dung dùng mực màu đen phá hỏng hoàn toàn.
Tên kia, dám vẽ trên đó...... một con rùa đen. Đúng vậy, đó đúng là một con rùa đen cực kỳ xấu xí.
Kỷ Vân Thư tức giận đoạt lại bút lông từ trong tay hắn, nói: "Chàng không phải là Vương gia sao? Nhất định có cách khiến Đại Lý Tự chấp nhận lập lại bản án lần nữa."
"Vì sao bổn vương phải giúp?"
"......"
"Kỷ Vân Thư, nàng biết bổn vương không muốn nàng điều tra vụ án này, hiện tại nàng còn muốn bổn vương giúp nàng?"
Nằm mơ!
Kỷ Vân Thư tức giận đến nỗi đau ngực, nghiêm mặt nói: "Vụ án này ta nhất định tiếp nhận rồi, cho dù chàng không giúp ta, ta cũng sẽ nghĩ cách."
"Kỷ Vân Thư!"
Cảnh Dung nặng nề gọi nàng một tiếng. Hắn đứng lên, cả người lập tức bao phủ lấy Kỷ Vân Thư. Tầm mắt Kỷ Vân Thư cũng theo động tác Cảnh Dung đứng dậy chậm rãi di chuyển lên trên.
Nàng nhìn thẳng vào mắt hắn.
Cảnh Dung cúi đầu xuống, nghiêm túc nói: "Luật của Đại Lâm quy định, chức trách của quan viên trong triều, người ngoài không được phép can thiệp. Đây được gọi là, không ở vị trí đó thì không ai có thể can thiệp. Bổn vương càng không thể dùng thẩm quyền mình là Vương gia, ép buộc Đại Lý Tự Khanh đồng ý lập án. Nếu không, không còn có luật lệ gì nữa, toàn bộ Đại Lâm còn có vương pháp hay sao?"
"......"
Hắn nói tiếp: "Nàng hãy nghĩ xem, có lẽ giống như Đại Lý Tự Khanh đã nói, vụ án này căn bản không có sai sót nào, chẳng qua vì mẫu thân người chết không muốn tiếp nhận sự thật mà thôi."
Kỷ Vân Thư nghẹn giọng nói: "Nói thẳng ra là chàng không muốn ta điều tra, không muốn ta rời khỏi kinh thành, càng không muốn ta rời khỏi chàng."
"Đúng vậy!"
Cảnh Dung đúng sự thật trả lời.
Hai người không ai lùi bước, mắt to nhìn mắt nhỏ, bầu không khí trở nên có chút nặng nề.
Kinh Triệu Doãn nhìn thấy tình huống như vậy, đứng tại chỗ xoa xoa tay, ông đang suy nghĩ mình nên đứng về phía bên nào?
Ông nuốt vài ngụm nước bọt, bước đi bước lại một lúc, sau đó mới thật cẩn thận tiến lên.
Kinh Triệu Doãn hơi nghiêng người, nói với Kỷ Vân Thư: "Kỷ tiên sinh, thật ra... còn có một biện pháp."
Kỷ Vân Thư quay về phía ông: "Cái gì?"
"Nhưng......"
"Im miệng!" Cảnh Dung rống giận!
Giọng nói cực kỳ có lực uy hiếp, chấn cho cả người Kinh Triệu Doãn run rẩy. Ông nhanh chóng cúi thấp đầu, nuốt toàn bộ những lời muốn nói trở về, không dám nói thêm gì nữa.
Tất nhiên, Cảnh Dung biết được Kinh Triệu Doãn muốn nói điều gì, và biện pháp kia, nhất định là một cái ngõ cụt, vì vậy hắn mới có phản ứng lớn như vậy.
"Kinh Triệu Doãn, ngươi có thể đi rồi."
Hắn hạ lệnh đuổi khách!
Kinh Triệu Doãn cũng không muốn tiếp tục ở lại chỗ này, tránh gây ra hoạ cho mình, vì thế ông nhanh chóng nâng quan phục cất bước rời đi.
Kỷ Vân Thư nhìn chằm chằm trên khuôn mặt đỏ bừng vì tức giận của Cảnh Dung, nghiêm mặt hỏi: "Rốt cuộc đó là biện pháp gì?"
Cảnh Dung: "Nàng không cần biết."
Kỷ Vân Thư: "Ta muốn biết."
Nhưng Cảnh Dung không để ý tới nàng, vung tay áo lên, nói: "Tóm lại vụ án này Đại Lý Tự không lập án, nàng không được phép nghĩ cách điều tra. Nếu không, ta sẽ trói nàng lại, nhốt ở trong phòng cho đến khi nàng ngoan ngoãn nghe lời. Kỷ Vân Thư, nàng hãy nghe rõ lời của bổn vương. Bổn vương không phải đang đùa."
Cảnh Dung vừa nói xong những lời cảnh cáo, chuẩn bị rời đi.
Nhưng khoảnh khắc tiếp theo, Kỷ Vân Thư đã nhanh chóng tiến lên, kéo hắn lại.
Truyện khác cùng thể loại
3 chương
92 chương
22 chương
5 chương