Nữ ngỗ tác họa cốt
Chương 289 : rồng sinh chín con, mỗi con một vẻ
Thái tử đăng cơ?
Cảnh Hoa vừa nghe bốn chữ kia, đôi mắt đều trừng lớn, không dám tin tưởng!
Hắn cẩn thận dò hỏi lần nữa: "Tiên sinh có ý gì?"
Phan Sùng nhướng mày, hai mắt cẩn thận nhìn nhìn ở bên ngoài điện, lúc này mới nghiêm túc nói với Thái tử: "Hoàng thượng bây giờ đang ốm đau trên giường, hơn nữa tình huống có vẻ đã chuyển biến tốt hơn, vì vậy việc sửa lập Thái tử không phải không có khả năng. Điều này có uy hiếp rất lớn đối với Thái tử, nhưng trước khi Hoàng thượng vẫn chưa hạ chỉ, có thể......"
"Có thể cái gì?"
Thật sự khiến hắn lo lắng muốn chết!
"Có thể khiến Hoàng thượng băng hà!"
Choang ——
Đôi tay Cảnh Hoa run lên, cánh tay đụng phải chén trà, chén trà lăn xuống mặt sàn, vỡ tan!
Cả người hắn cũng bắt đầu run rẩy, hoàn toàn ngây ngẩn cả người, khóe môi trắng bệch.
Khóe miệng hắn run run kinh hãi nói: "Băng hà? Có thể khiến...... khiến phụ hoàng băng hà? Nói cách khác, khiến phụ hoàng...... chết?"
Cảnh Hoa sợ hãi tới mức toát ra một thân mồ hôi lạnh!
Phan Sùng gật đầu: "Thái tử, đây là biện pháp duy nhất, bao vây cung điện và bức vua thoái vị, khiến cho Hoàng thượng danh chính ngôn thuận băng hà, Thái tử lập tức có thể đường hoàng lên ngôi."
"Không...... không được, đó là phụ hoàng ta!"
Nhi tử giết cha, sẽ bị trời phạt.
Bản tính của Thái tử không phải hư hỏng đến nỗi như thế, muốn giết lão tử yêu thương mình từ lúc còn nhỏ, hắn sao có thể làm được.
Hắn nhanh chóng truy vấn: "Tiên sinh không có biện pháp nào khác nữa sao?"
Phan Sùng lắc đầu!
"Tóm lại không thể giết phụ hoàng, đây là đại nghịch bất đạo." Cảnh Hoa sốt ruột.
Thấy hắn co người lại như vậy, cặp mắt nhỏ của Phan Sùng mang theo một chút thất vọng.
Sau đó ông ta nói: "Thái tử muốn thành đại sự, vậy đừng nên do dự. Hiện giờ là thời cơ tốt nhất, chẳng lẽ Thái tử muốn chắp tay nhường vị trí trữ quân của mình cho Diệc Vương sao?"
"Không được!" Cảnh Hoa đập bàn một cái.
Hắn đột nhiên đứng lên!
Sau đó vội vàng nói: "Vị trí trữ quân là của ta, tất nhiên không thể chắp tay nhường cho người khác. Cảnh Diệc thì có bản lĩnh gì mà dám tranh đoạt với ta?"
"Vậy nếu Thái tử muốn giữ được vị trí Thái tử, cũng chỉ có một biện pháp này thôi."
"Nhưng......"
Cảnh Hoa thở dài, đi qua đi lại vài bước, hai tay ôm lấy đầu mình, hoàn toàn là đang giãy giụa do dự.
Phan Sùng là người quyết đoán, thái độ kiên định: "Thái tử hãy thử suy nghĩ một chút, nếu như Diệc Vương đăng cơ, người đầu tiên hắn muốn diệt trừ là ai?"
Đồ ngốc, đương nhiên sẽ là ngươi!
Thế nên nếu bây giờ không phản, vậy muốn đợi tới khi nào?
Nghe những lời nói này, trong lòng Cảnh Hoa đột nhiên chấn động, trên mặt mang theo do dự lập tức bị quét sạch ngay trong một cái chớp mắt. Hắn nắm chặt hai tay thành nắm đấm, vung tay áo lên.
"Ngôi vị hoàng đế là của ta, không ai có thể tranh đoạt." Cảnh Hoa khi đối mặt với quyền lợi thì bành trướng dục vọng: "Nhưng tiên sinh, ta nên làm thế nào? Chẳng lẽ, thật sự phải giết phụ hoàng?"
"Chỉ có một biện pháp này!"
Cảnh Hoa hít một hơi, ánh mắt càng ngày càng trở nên kiên định, cuối cùng ——
Hắn gật đầu!
Phan Sùng trù tính nói: "Ba ngày sau chính là ngày đại hôn của Thái tử. Ngày ấy, chính là ngày Thái tử đăng cơ."
Âm mưu, đang được tiến hành từng bước một......
Mấy canh giờ sau, lão gia hỏa Phan Sùng rời đi, lập tức đi thẳng đến Diệc Vương phủ.
Trên thực tế, Phan Sùng là người của Thái tử, vì sao lại đi về hướng này?
Kỳ lạ!
Diệc Vương sớm đã chờ ông ta ở trong phòng.
"Tham kiến Diệc Vương."
"Không cần đa lễ, Phan tiên sinh mời ngồi."
Phan Sùng ngồi xuống!
Cảnh Diệc mang theo tươi cười sâu sắc, hỏi một câu: "Lần trước tiên sinh đến phủ của bổn vương, có lẽ là một năm trước đúng không?"
Phan Sùng gật đầu.
"Tiên sinh chính là sư phó của Thái tử, có thể hiểu thời cuộc mà đứng về phía bổn vương. Đó tuyệt đối là sự lựa chọn sáng suốt."
Phan Sùng nói: "Thời cuộc trong triều, mọi người đều hiểu rõ trong lòng. Thái tử căn bản là một phế vật, nếu không phải bởi vì hoàng hậu quá cố, đoán chừng hắn cũng không bằng Hiền Vương nhiều bệnh kia. Hắn không thể trở thành hoàng đế, nhưng Diệc Vương ngài lại khác, ngài hiểu được lúc nào nên tiến lúc nào nên lui. Hơn nữa ngài có dã tâm, còn hiểu được bên nặng bên nhẹ. Người như vậy, mới thích hợp để trở thành hoàng đế. Ta lựa chọn Diệc Vương, cũng là đi theo thời cuộc mà thôi."
Nói trắng ra chính là, đi theo một bao cỏ như Thái tử sớm muộn gì cũng sẽ xong đời, không bằng sớm một chút chuyển gió và bánh lái, đi theo cây tiền trước mắt.
Có lẽ trong tương lai, Phan gia còn có thể lưu lại người hương khói, không đến mức bị nhổ cỏ tận gốc.
Cảnh Diệc tất nhiên rất hài lòng với những lời Phan Sùng nói.
Khóe miệng hắn hơi cong lên, nói: "Đây tuyệt đối là quyết định thông minh nhất của tiên sinh."
Phan Sùng im lặng!
Cảnh Diệc trầm giọng, ngước mắt hỏi: "Thái tử tính toán thế nào?"
Phan Sùng đáp lại: "Mặc dù có chút do dự, nhưng Thái tử chung quy luôn lo lắng vị trí trữ quân có biến, vì thế vẫn hạ quyết tâm. Mặc dù binh mã Đông Cung không nhiều lắm, muốn hành thích vua và bức vua thoái vị rất khó. Nhưng cũng may ba ngày sau là đại hôn của Thái tử, ngày ấy, thị vệ bên ngoài Phụ Dương điện sẽ bị lơi lỏng, nếu như Thái tử muốn công vây, không khó chút nào. Hơn nữa Diệc Vương lại âm thầm thúc đẩy, việc này xem như đã định."
"Thái tử không có huynh đệ Kỷ gia làm hậu thuẫn, dám bao vây cung điện và hành thích vua, đến lúc đó bổn vương mang binh tới cứu giá, Thái tử chắc chắn sẽ phải chết."
Cảnh Diệc cực kỳ kiên định!
Ánh mắt hắn vốn dịu dàng ấm áp, lúc này hiện lên một sự tàn nhẫn.
Nhưng Phan Sùng vẫn có chút không hiểu.
Vì thế ông ta hỏi: "Ban đầu, đây là cơ hội tốt nhất có thể diệt trừ Dung Vương, vì sao Diệc Vương lại từ bỏ?"
Từ bỏ?
Đương nhiên hắn không từ bỏ.
Cảnh Diệc thực ra có tính toán của riêng mình.
Hắn bẻ khớp ngón tay của mình: "Người ta thường nói, để câu cá lớn cần phải có cần câu dài, nếu như có thể mượn chuyện này để diệt trừ Thái tử, đẩy toàn bộ vụ cháy lớn ở Thừa Khánh Điện đến trên người hắn, còn có thể giao dịch với vị Kỷ tiên sinh kia, khiến hắn ta rời khỏi Dung Vương và đi theo bổn vương. Vậy thì, cho dù thả Dung Vương ra thì như thế nào? Đến lúc đó, bổn vương nghênh thú đích nữ Kỷ gia, Kỷ Lê và Kỷ Hoàn đều sẽ trở thành người của bổn vương. Chẳng lẽ, lúc đó ta còn phải lo lắng một kẻ hèn như Dung Vương nữa sao? Bổn vương có thể khiến hắn vào nhà giam đại nội một lần thì cũng có thể khiến hắn vào đó lần thứ hai."
Cảnh Diệc tàn nhẫn nói!
Sau khi nói xong, chén trà đang nắm chặt ở trong tay bị hắn ném mạnh xuống bàn!
Phan Sùng chỉ là lão thư sinh, đọc sách cả đời, nhưng đối với sự khôn khéo và tính kế cũng có hiểu biết. Nhưng dù kế hoạch khôn khéo thế nào, vẫn còn kém xa với vị ở trước mắt này!
Rồng sinh chín con, mỗi con một vẻ!
Nếu như Thái tử có được sự khôn khéo của Cảnh Diệc như vậy, sao mình cần phải đổi phe!
"Lão phu lúc này cầu chúc Diệc Vương được phong thành Thái tử và bước lên đại vị trước." Phan Sùng hãnh diện gửi lời chúc với sự chân thành tối đa.
Trong lòng Cảnh Diệc căn bản không tin tưởng lão thư sinh này. Rốt cuộc, người đưa ra chủ ý đổi thọ lễ của mình cho Thái tử một năm trước, chính là Phan Sùng!
Quan hệ giữa hai người, nhiều lắm chỉ là quan hệ cả hai cùng có lợi.
Phan Sùng muốn gia tộc họ Phan vẫn có thể tiếp tục hô mưa gọi gió sau khi Thái tử bị phế. Cảnh Diệc lại muốn Phan Sùng kích động Thái tử bao vây hoàng cung và hành thích vua.
Mỗi người đều có tâm tư của riêng mình!
Trước khi Phan Sùng rời đi, Cảnh Diệc giao cho ông ta một thứ gì đó.
"Đây là?"
"Thạch ban độc, độc dược do Nghiêm Duy Di nghiên cứu và chế tạo ra."
Phan Sùng biết Nghiêm Duy Di, nhưng nhưng không quá thân thuộc, vì thế ông ta không hiểu nói: "Vương gia có ý, muốn Thái tử dùng thạch ban độc độc giết chết Hoàng thượng?"
"Không sai." Cảnh Diệc nói: "Nghiêm Duy Di và bổn vương lúc trước từng có giao dịch vài lần, bổn vương vốn không thích người này lắm, vì vậy sự tình công vây hoàng cung của Thái tử lần này, bổn vương muốn kéo theo Nghiêm Duy Di vào trong đó."
"Lão phu có thể biết nguyên nhân được không?"
Cảnh Diệc: "Có một số việc, nếu biết quá nhiều sẽ không tốt đối với tiên sinh."
Phan Sùng cười cười, không tiếp tục hỏi thêm. Ông ta nhanh chóng cất hai bình thạch ban độc màu xanh trong tay vào trong ống tay áo, sau đó đứng dậy, chắp tay, rời khỏi Diệc Vương phủ.
Truyện khác cùng thể loại
3 chương
92 chương
22 chương
5 chương