Nữ ngỗ tác họa cốt
Chương 278 : điều tra!
Kỷ Vân Thư bị Cảnh Hiền giữ chặt, trơ mắt nhìn Cảnh Dung bị người mang đi.
Sắc mặt Cảnh Hiền trắng bệch, ho khan vài tiếng.
Hắn kéo Kỷ Vân Thư qua một bên, yếu ớt nói: "Vừa rồi khi Cảnh Dung cứu ta ra ngoài có nhờ ta nhắn với tiên sinh, đừng nhúng tay vào việc này."
Nói cách khác, ngay khoảnh khắc lửa nổi lên, Cảnh Dung đã đoán được kết cục của mình.
Nhưng ——
"Ta không thể trơ mắt nhìn hắn xảy ra chuyện." Nàng nói với giọng nghẹn ngào.
"Việc này đến tột cùng như thế nào vẫn chưa được điều tra rõ, tiên sinh đừng lo lắng quá mức, tránh xúc động hỏng việc. Tất cả mọi chuyện, hãy chờ phụ hoàng tỉnh lại rồi hãy nói sau. Nếu ta là tiên sinh, ta nhất định sẽ điều tra rõ ràng trước. Rốt cuộc vì sao lại phát sinh sự tình hôm nay?"
Không thể không nói, Cảnh Hiền là người có lý trí, cho dù lúc này đang xảy ra chuyện lớn như vậy, hắn vẫn có thể bình tĩnh và phân tích thời cuộc.
Thật ra, Kỷ Vân Thư đã biết đây là kế hoạch của Lý lão tướng quân, nhưng, nàng nên nói như thế nào?
Căn bản nàng không có chứng cứ!
Cho dù những chiếc đèn lồng kia có vấn đề đã bị Cảnh Dung tiêu hủy. Hơn nữa, có Trương Bác làm chứng việc Cảnh Dung thay đổi đèn lồng. Vì vậy, dây thép có chứa thuốc nổ cũng thuận theo lẽ tự nhiên mà cho rằng hắn đã thay đổi chúng.
Lúc này, không có lời giải thích nào có thể giúp hắn rũ bỏ những lời buộc tội!
Kỷ Vân Thư nhìn về phương hướng Ngự lâm quân mang Cảnh Dung đi, dần dần lấy lại bình tĩnh.
Cảnh Hiền nói: "Kỷ tiên sinh, sự tình hôm nay rất quan trọng, ngươi vẫn nên nhanh chóng ra khỏi cung đi thôi."
Nói xong, Cảnh Hiền che miệng lại ho khan, buông lỏng nàng ra và xoay người lại. Hắn được một tên thái giám giúp đỡ đi về hướng Phụ Dương điện.
Ngay sau đó, Cảnh Diệc cũng đi tới Phụ Dương điện.
Lúc này tại Thừa Khánh Điện, cung nữ và thái giám không ngừng hắt nước dập lửa, đồng thời, nâng từng bộ thi thể đã bị đốt cháy từ bên trong ra ngoài.
Có thi thể triều thần, có thi thể thái giám cung nữ, còn có những thi thể nữ nhân chờ tuyển Thái Tử Phi......
Kỷ Vân Thư ngốc nghếch đứng tại chỗ, thật lâu sau cũng không thể phục hồi lại tinh thần, cho đến khi Lang Bạc xuất hiện ở bên cạnh nàng, mang nàng vẫn ngây ngốc ra khỏi cung.
........Edit & Dịch: Emily Ton......
Phụ Dương điện!
Toàn bộ các triều thần vừa trốn thoát khỏi cái chết đang đứng ở bên ngoài đại điện, bọn họ vốn sợ tới mức kinh hồn chưa định, hiện tại hoàng đế lại bị cọc gỗ đập xuống vẫn bị hôn mê, sống chết còn chưa biết được. Trái tim của các triều thần càng thêm thắt chặt.
Trong điện, Thái tử Cảnh Hoa xoa xoa tay, đi tới đi lui ở trong điện.
Hắn mang vẻ mặt lo lắng, lầm bẩm trong miệng: "Phụ hoàng ngàn vạn lần đừng xảy ra chuyện gì, ngàn vạn lần không thể xảy ra chuyện......"
Thật ra trong lòng hắn hận lão gia hỏa kia không thể nhanh chóng chết đi!
Sau khi lão chết, mình là trữ quân lập tức có thể lên làm hoàng đế.
Cảnh Diệc lạnh lùng liếc mắt trừng hắn một cái, hơi híp mắt lại, bình tĩnh nói: "Thái tử, lúc ấy ngươi ở gần phụ hoàng nhất, phụ hoàng xảy ra chuyện, lúc ấy ngươi đã ở đâu?"
Cảnh Hoa vừa nghe thấy, lập tức có chút chột dạ, giống như đã bị sét đánh, gần như nổ tung.
"Ngươi có ý gì? Ngươi muốn nói bổn Thái tử vì muốn giữ mạng mình mà không quan tâm tới phụ hoàng, tự mình bỏ trốn mất dạng hay sao?"
Thì ra chính là như vậy!
Cảnh Diệc cười lạnh: "Ta bất quá chỉ hỏi Thái tử một câu, ngươi lo lắng như vậy làm gì?"
"Lo lắng? Ta lo lắng khi nào? Vừa rồi lửa lớn như vậy, tất cả đều là khói đặc, ta không thể chú ý tới phụ hoàng."
"Phải không?" Cảnh Diệc căn bản không tin.
Cảnh Hoa cảm thấy bản thân mình đã bị vu hãm, cực kỳ tức giận, nhìn thoáng qua nội tẩm, ép giọng nói thấp xuống, tới gần bên Cảnh Diệc một bước, chất vấn: "Ngươi hãy nói rõ ràng xem, có phải ngươi đang hoài nghi bổn Thái tử cố ý không cứu phụ hoàng hay không?"
Khuôn mặt Cảnh Diệc vẫn giữ vẻ lạnh lùng, đang định nói câu gì đó.
"Khụ khụ!"
Cảnh Hiền vẫn luôn yên lặng ngồi ở một bên bỗng nhiên bắt đầu ho khan.
Khiến cho cuộc tranh cãi giữa hai người bị gián đoạn.
Cửa nội tẩm đang đóng chặt đột nhiên mở ra, hai thái y mồ hôi đầy đầu đi ra, cúi người.
Thái tử chủ động hỏi trước: "Lý thái y, phụ hoàng ta thế nào rồi?"
Thái y cúi người, nói: "Hoàng thượng đã tỉnh."
"Tỉnh?" Đồng tử Cảnh Hoa mở to, trong lòng cảm thấy mất mát một trận.
Chết tiệt, vì sao lại tỉnh?
Tuy nhiên, hắn vẫn giả bộ rất vui mừng, định nhấc chân lên bước vào bên trong, muốn lão phụ hoàng bất tử kia nhìn thấy mình đầu tiên, chuộc lại hình tượng của mình trong lòng ông một chút.
Nhưng ——
Thái y đã ngăn hắn lại.
"Làm gì vậy?" Cảnh Hoa chất vấn.
Lý thái y chỉ nhìn về phía Cảnh Diệc, nói: "Diệc Vương, Hoàng thượng nói, chỉ muốn gặp một mình người."
Cảnh Diệc gật đầu, không nói gì, lập tức đi vào, thái giám cũng đóng cửa lại.
Cảnh Hoa hoàn toàn ngây ngẩn cả người, ngay lập tức nắm lấy Lý thái y chất vấn: "Rốt cuộc là có ý gì? Vì sao phụ hoàng không muốn gặp ta, ngược lại muốn gặp Diệc Vương? Vì sao? Lý thái y, ngươi hãy nói thật cho bổn Thái tử, bệnh tình của phụ hoàng có phải rất nghiêm trọng hay không?"
Thật ra, hắn đang muốn hỏi, hoàng đế có phải đang định sửa lập Thái tử hay không?
Nếu thật sự đúng như vậy, hắn phải làm sao bây giờ?
Lý thái y cúi đầu: "Vi thần không biết, Hoàng thượng vừa tỉnh lại, lập tức nói chỉ muốn gặp Diệc Vương."
"Không có khả năng!" Cảnh Hoa nói xong thì chuẩn bị đẩy cửa, nhưng vẫn bị cản lại.
Nội tẩm!
Cảnh Diệc bước vào, đi tới mép giường ngồi xuống.
Kỳ Trinh Đế nằm ở trên giường, ánh mắt hơi mở, bộ mặt tang thương gần như kiệt sức, hơi thở thoi thóp.
Nhìn thấy Cảnh Diệc đi tới, ông run rẩy nâng tay lên, được Cảnh Diệc cầm lấy.
"Phụ hoàng!"
Cảnh Diệc gọi một tiếng.
Sau đó hắn nói tiếp: "Phụ hoàng yên tâm, có Lý thái y và La thái y ở đây, người sẽ không sao."
Kỳ Trinh Đế thở hổn hển, nhẹ nhàng hỏi một câu: "Ai làm?"
Cho dù hiện tại ông trông giống như một người sắp chết, nhưng giọng điệu vẫn mang theo lực uy hiếp của đế vương.
Cảnh Diệc rũ đầu cúi xuống, thật lâu vẫn không nói gì.
"Nói!" Kỳ Trinh Đế dùng sức nắm chặt lấy bàn tay hắn một chút.
Cảnh Diệc đành phải nói: "Lần này những chiếc đèn lồng được vận chuyển vào kinh đều tới từ Thuỷ Thành, dây thép dùng để treo đèn cũng vậy, nếu như trong đó có vấn đề thì khi vận chuyển tới cửa thành sẽ bị cản lại. Tuy nhiên, không hề xảy ra chuyện đó, vì vậy đèn lồng chuyển tới từ Thuỷ Thành không có vấn đề gì. Nhưng, Cảnh Dung đã âm thầm đi một chuyến tới Hầu tư bộ, đổi hết những đèn lồng kia, ngay cả dây thép có tẩm thuốc nổ có lẽ cũng là hắn đổi. Nhi thần không biết vì sao Cảnh Dung phải làm như vậy, nhưng nhi thần đã sai người nhốt hắn vào nhà giam, chờ ý chỉ của phụ hoàng."
Cảnh Diệc tóm tắt tất cả sự tình rõ ràng!
Kỳ Trinh Đế nhắm mắt, nhẹ nhàng hít sâu một hơi.
Thật lâu sau ——
"Điều tra đi, điều tra cho rõ ràng."
"Phụ hoàng có ý gì?"
"Tra!" Một chữ, khi nói ra cực kỳ mạnh mẽ.
"Vâng, nhi thần tuân lệnh."
Cảnh Diệc đứng dậy, thối lui qua một bên, trên mặt cũng không hiện lên bất cứ gợn sóng gì, nhưng khi cúi đầu chắp tay, khóe môi hắn lại tràn ra một nụ cười thấm người.
Sau khi lui ra bên ngoài, cửa nội tẩm một lần nữa bị đóng lại.
Cảnh Diệc gần như không liếc mắt nhìn Cảnh Hoa một cái, lập tức ra khỏi nội điện.
Vì thế, Cảnh Hoa đuổi theo, chặn hắn lại ở bên ngoài, bắt đầu lo lắng chất vấn hắn: "Phụ hoàng rốt cuộc đã nói gì với ngươi?"
Cảnh Diệc lạnh lùng liếc mắt nhìn Cảnh Hoa một cái: "Phụ hoàng không nói gì cả."
"Không có khả năng, phụ hoàng gọi ngươi đi vào một mình, sao sẽ không nói gì cả."
"Vậy Thái tử cho rằng, phụ hoàng sẽ nói với ta điều gì?"
Đương nhiên là sự tình sửa lập Thái tử!
Cảnh Hoa rất lo lắng, bản thân mình không cứu phụ hoàng, nói không chừng trong lúc phụ hoàng tức giận sẽ phế mình đi, muốn sửa Cảnh Diệc lên làm Thái tử. Nếu như thật sự như vậy, vạn nhất Kỳ Trinh Đế không chịu nổi chết đi, vậy...... không phải Cảnh Diệc sẽ là hoàng đế hay sao?
Cảnh Diệc trở thành hoàng đế, bản thân mình chắc hẳn phải chết không thể nghi ngờ!
"Phụ hoàng thật sự không nói gì với ngươi sao?" Cảnh Hoa tiếp tục hỏi thăm.
"Không nói gì cả."
"Vậy......"
Cảnh Hoa còn chưa nói xong, Cảnh Diệc đã ném hắn ra.
Cảnh Hoa đuổi theo hai bước, hỏi: "Ngươi đi đâu vậy?"
"Nhà giam!"
Hắn muốn dùng nghiêm hình tra tấn!
Truyện khác cùng thể loại
3 chương
92 chương
22 chương
5 chương