Nữ ngỗ tác họa cốt

Chương 272 : đêm trước bão táp

Đêm trước bão táp! Hoàng cung, Trữ Tú Cung, đêm! Kỷ Mộ Thanh nằm ở trên giường, gối đầu bên cạnh là chiếc khăn tay Cảnh Diệc đưa cho mình. Hôm nay, có lẽ nó đã được giặt sạch vô số lần. Nàng ta nghiêng người nhìn chằm chằm vào chiếc khăn tay, khóe miệng còn nở nụ cười thẹn thùng. Lúc này, toàn bộ người trong Trữ Tú Cung đều đã đi vào giấc ngủ, bên ngoài cũng chỉ còn lại tiếng mưa rơi tí tách tí tách. Sau một lúc, chỉ thấy một tiểu thái giám rón ra rón rén đẩy chiếc cổng lớn màu đỏ thẫm trong viện, dò đầu vào trong thăm dò. Hắn mang theo một chiếc đèn lồng phát ra ánh sáng mờ nhạt tiến vào, thật cẩn thận đi tới bên ngoài cửa phòng Kỷ Mộ Thanh. "Cốc cốc cốc......" Tiếng gõ cửa vang lên! Kỷ Mộ Thanh lập tức cất chiếc khăn tay vào trong chăn, nghiêng nửa người dậy, hỏi: "Ai?" "Kỷ tiểu thư, là nô tài." "Chuyện gì?" "Nô tài tới đưa đồ tới cho ngài." Kỷ Mộ Thanh lười biếng đứng dậy, chịu đựng sự lạnh lẽo xuống giường, khoác thêm chiếc áo, mở cửa. Nàng ta không kiên nhẫn nói: "Thứ gì?" Tiểu thái giám nhìn chung quanh vài lần, sau đó mới lấy ra một phong thư từ trong ống tay áo, đưa cho nàng ta. Hắn nói: "Đây là chủ tử sai người đưa tới, nói Kỷ tiểu thư hãy đi một mình, đừng lộ ra ngoài." Kỷ Mộ Thanh mang vẻ mặt kỳ lạ, tiếp nhận lá thư kia, mở ra nhìn. Trong giây lát, nàng ta vừa kinh ngạc lại vừa hoảng hốt. Phong thư này, không ngờ là của Thái tử Cảnh Hoa sai người đưa tới, hẹn gặp nàng ta ở cửa hông Đông Cung. Nàng ta kích động nắm lấy lá thư, hỏi tiểu thái giám kia: "Thư này, thật sự là Thái Tử đưa tới?" "Vâng, chủ tử còn nói, Kỷ tiểu thư hãy nhanh chóng đi qua." "Đa tạ công công, ta chuẩn bị một chút sẽ lập tức đi." Trong lời nói của nàng ta, mang theo một chút hưng phấn. Tiểu thái giám cúi người: "Vậy nô tài đi trước. Nô tài sẽ để đèn lồng lại đây, Kỷ tiểu thư lúc đi có thể mang theo." "Ừ." Chờ sau khi tiểu thái giám rời đi, nàng ta đóng cửa phòng lại, bắt đầu trở nên kích động, vội vàng trang điểm, bôi phấn, cài chiếc trâm ngọc Tiêu Phi đưa cho lên đầu. Nàng ta nhìn vẻ ngoài xinh xắn của mình trong gương, lúc này mới vừa lòng rời đi. Kỷ Mộ Thanh lặng lẽ ra khỏi Trữ Tú Cung, mang theo đèn lồng, cầm ô, vốn định bước nhanh hơn vài bước, nhưng lại sợ đi quá vội vàng, nước mưa sẽ bắn lên trên váy áo của mình. Dọc theo đường đi, nàng ta vô cùng lo lắng. Hay là, Thái Tử đêm nay muốn sủng hạnh mình? Nghĩ đến đây, nàng ta cắn cắn môi đỏ, không nhịn được lỗ tai đỏ lên, cố gắng đẩy Cảnh Diệc mà mình luôn tâm tâm niệm niệm ra phía sau đầu. Bước đi vừa nhanh vừa chậm, mắt thấy sắp đi tới một hành lang dài cuối cùng là có thể tới Đông Cung, không ngờ, sau lưng đột nhiên truyền đến một tiếng động. Nàng ta dừng bước chân, một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng. Nữ nhân này cho dù càn rỡ thế nào, chung quy vẫn là một nữ nhân, tự nhiên sẽ cảm thấy sợ hãi. Bàn tay nắm dù cũng không thể không run rẩy căng thẳng. Nàng ta dừng tại chỗ hồi lâu, sau đó mới chậm rãi xoay người. Tuy nhiên —— Phía sau không có một bóng người, ngay cả một chút ánh sáng cũng đều không có. Kỷ Mộ Thanh nhíu nhíu mày, chẳng lẽ là bản thân mình đã suy nghĩ quá nhiều? Nàng ta thở dài một hơi nhẹ nhõm, nhưng vừa mới quay người lại, cổ bỗng nhiên tê rần. Nàng ta chưa kịp nhìn rõ bóng đen đột nhiên xuất hiện ở trước mặt mình, đầu óc đã tê dại, hôn mê bất tỉnh. Cả người ngã xuống mặt đất, váy áo cũng bị ướt sũng nước mưa. Thời điểm đèn lồng rơi xuống mặt đất, ngọn nến cũng bị dập tắt. Thật lâu sau —— Một luồng ánh sáng màu đỏ cam truyền tới từ xa đến gần, từng chút chuyển qua trên người Kỷ Mộ Thanh. Ngay trước mặt Kỷ Mộ Thanh, gương mặt dữ tợn của Tiêu Phi dần dần được phóng đại, cho dù ở trong đêm khuya mưa phùn, một thân cẩm tú hoa phục vẫn thể hiện được địa vị cao quý của mình. Ngoài ra, còn có hai cung nữ và ba thái giám đi theo bên cạnh. Tang Lan cầm ô giúp Tiêu Phi, nhìn chằm chằm Kỷ Mộ Thanh cả người ướt đẫm dưới mặt đất, dựa thế chủ tử hừ lạnh một tiếng: "Nương nương, Kỷ gia này sao lại có một người óc ngắn như vậy?" Tiêu Phi cười cười, trong mắt rõ ràng mang theo mưu đồ bí mật mà mình đã có ý định từ lâu, dùng cằm chỉ chỉ chiếc trâm ngọc ở trên đầu Kỷ Mộ Thanh. Một người cung nữ bên cạnh lập tức ngồi xổm xuống, lấy trâm ngọc ra, đưa cho Tiêu Phi. Tiêu Phi cầm trâm ngọc trong tay xoay chuyển, một lúc sau mới lấy viên ngọc ở phía trên trâm ngọc xuống, ấn một cái, một ít chất lỏng màu xanh chảy ra từ lỗ nhỏ ở trên viên ngọc. Tang Lan tò mò, hỏi: "Nương nương, thứ này thật sự dùng được sao?" Tiêu Phi: "Xạ Diệp Thảo này ngâm ở trong nước, mặc dù mùi vị rất nhẹ, nhưng nếu đeo liên tục trên đầu, cho dù thân mình sạch sẽ, cũng sẽ xảy ra chuyện." Nói rõ ra là, sẽ phá vỡ chỗ kia! Cung nữ vừa rồi lại ngồi xổm người xuống, kéo tay áo của Kỷ Mộ Thanh lên, giơ cho Tiêu Phi nhìn xem. Quả nhiên, trên cánh tay trắng nõn, không còn có nốt chu sa! Một chút dấu vết cũng đều không có! Nói cách khác, chỉ cần ngửi thấy mùi của xạ diệp thảo, nốt chu sa trên người sẽ bị biến mất. Tiêu Phi rất vừa lòng, sai người cài lại trâm ngọc ở trên đầu Kỷ Mộ Thanh, sau đó quay về phía ba tiểu thái giám phía sau phân phó: "Nâng người đi đi." "Vâng!" Ba tiểu thái giám tiến lên, kéo theo Kỷ Mộ Thanh, đi về phương hướng Hàn Tông Viện...... Tiêu Phi xoa xoa tay, sự tình đã được làm xong, chỉ chờ ngày mai tới xem trò hay. Tiêu Phi đơn giản thanh thản quay về Chương Chất điện. Đêm đó, mưa phùn cũng dần dần biến thành mưa to. Hạt mưa vô tình đập mạnh vào trên ngói đỏ tường xanh trong cung đình...... Đinh tai nhức óc! .......... Sáng sớm hôm sau! Trong sân Hàn Tông Viện, một cánh cửa bị người hung hăng đá văng. Vài tên thái giám vọt vào, vây quanh chiếc giường được che phủ bởi lụa mỏng màu hồng. Nghe thấy động tĩnh, Kỷ Mộ Thanh bất ngờ bừng tỉnh. Nàng ta mở đôi mắt yếu ớt, ngồi dậy từ trên giường, vặn vẹo chiếc cổ vô cùng đau đớn, sau đó chú ý tới bọn thái giám lộ ra bên mép giường qua tấm màn lụa mỏng. "Các ngươi......" Kỷ Mộ Thanh hoảng sợ! Nàng ta vừa cúi đầu, phát hiện ra bản thân mình chỉ mặc một cái yếm đỏ, lập tức kéo chăn bọc người mình lại. Vừa kéo chăn một cái, nàng ta lại càng thêm khiếp sợ. Bên cạnh, không ngờ còn có một người nam nhân! "A ——" Kỷ Mộ Thanh thét to một tiếng! Cao Bỉnh Trạch bừng tỉnh vì tiếng thét chói tai của nàng ta, vừa mở mắt ra nhìn thấy một màn này, hắn cũng sợ hãi. Hắn lúng túng ngồi dậy, té ngã lộn nhào từ trên giường xuống, trực tiếp ngã quỵ xuống mặt đất. Cuối cùng bị một thái giám bên ngoài bắt sống. "Rốt cuộc sao lại thế này? Tại sao lại như vậy? Vì sao......" Cao Bỉnh Trạch gần như phát điên. Nữ tử trên giường là ai, hắn thân là thiếu tông của Hàn Tông Viện nên đương nhiên biết. Thái giám kia nói: "Cao Thiếu Tông, Tiêu Phi nương nương muốn gặp ngươi." "Không, ta không biết vì sao lại như vậy, ta bị oan." "Có phải hay không, hãy nói với nương nương đi." Nói xong, thái giám kia lập tức ra lệnh cho mấy tiểu thái giám bắt lấy hắn: "Mang người đi." Động tác của mấy tiểu thái giám thật ra rất nhanh, lập tức đã lôi hắn đi. Thái giám dẫn đầu lại quay về phía Kỷ Mộ Thanh đang choáng váng trên giường, nói: "Kỷ tiểu thư, mời ngài nhanh chóng mặc xiêm y vào, đi cùng với bọn nô tài một chuyến." Kỷ Mộ Thanh cũng không biết mình đã choáng váng bao lâu, mơ mơ màng màng đã bị người kéo lê tới Chương Chất điện. Trong điện! Kỷ Mộ Thanh và Cao Bỉnh Trạch đều quỳ trên mặt đất! Tiêu Phi căm tức nhìn hai người. Bà ta nhìn Cao Bỉnh Trạch và nói: "Bổn cung rốt cuộc đã hiểu, vì sao lúc trước, ngươi lại loại bỏ tên của Kỷ tiểu thư ở trên danh sách. Thì ra, các ngươi sớm đã âm thầm sinh tình, thậm chí còn dám thực hiện hành vi nam nữ vô sỉ như vậy trong cung."