Nữ ngỗ tác họa cốt

Chương 239 : Xương đen

Lý Thời Ngôn dùng ánh mắt xét nét nhìn Tiểu Lộ Tử, sau đó lại nhìn Kỷ Vân Thư. Hắn mím môi, trong mắt mang theo sự thất vọng, nhẹ nhàng nói: "Thư nhi, ta thật sự phải rời đi sao?" "Ừ!" Hắn nói tiếp: "Ta biết, nàng không thích ta, cũng không muốn làm phiền ta, nhưng cũng may, ta có thể quen biết nàng là đủ rồi." Hắn khẽ mỉm cười. Hắn chưa bao giờ từng nghiêm túc như thế! Thật ra, thời gian hai người quen biết nhau cũng không lâu, những gì bọn họ đã trao đổi với nhau nhiều nhất là khi nói tới vụ án trên núi Lương Sơn. Vì thế, cũng không thể nói bọn họ thân nhau! Tuy nhiên Kỷ Vân Thư cũng không có cảm giác khó chịu đối với hắn giống như lúc trước. Nàng cúi người: "Trên đường cẩn thận." "Ừ!" Hắn gật đầu thật mạnh! Hắn ngẫu nhiên phẩy phẩy quạt xếp trong tay. Bộ dáng kia quả thực giống như khi bọn họ lần đầu gặp nhau! Hắn nhấc chân lên, lưu luyến rời đi từng bước. Từ xa, nàng vẫn có thể nghe được tiếng hắn mắng chửi Tiểu Lộ Tử...... Tiểu Lộ Tử đáng thương! Xung quanh một lần nữa khôi phục lại sự yên tĩnh, trái tim Kỷ Vân Thư cũng trở nên âm trầm. Nàng đi vòng quanh những chiếc quan tài, vươn tay ra vuốt trên nắp quan tài, bùn đất lạnh ở phía trên dính vào móng tay sạch sẽ, theo đầu ngón tay lan tràn đến toàn thân nàng. Nàng tự lẩm bẩn với chính mình: "Mười bốn năm trước, đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì? Khiến cả nhà bị chết thảm!" Giống như Kỷ Hoàn từng nói, chuyện này, nhất định có điều kỳ lạ. Nhưng nếu muốn điều tra, có thể quá khó khăn một chút hay không? Nếu như thật sự là liên quan tới hoàng thất, đó sẽ là ai? Công trình này quả thật rất lớn, có lẽ nàng phải ngẫm nghĩ lại biện pháp, làm thế nào mới có thể đẩy nhanh tiến trình hơn?. Nếu không, trong thời gian một đến hai năm, mỗi ngày đều phải dùng bùn để nặn mô hình, sau đó lần lượt vẽ ra hình người, không ăn không uống, thật sự sẽ mệt chết người. Không lâu sau, Lang Bạc đã mang theo một số gia đinh và nha đầu đi tới. Vừa vào tới trong viện đến, tất cả bọn họ đều không nói gì lập tức bắt đầu bận rộn trong sân - lau chùi sân viện, rửa sạch đồ đạc, những đồ hư hỏng đều được dọn hết ra bên ngoài, những thứ nên đặt mua, cũng lần lượt được dọn vào không ít. Tóm lại, tốt thì lưu lại! Không tốt thì lập tức vứt bỏ, sau đó lại được đặt mua mới! Kẻ có tiền chính là kẻ có tiền, rõ ràng mắt nhìn thấy một cái ghế hoàn hảo không hề bị hư hỏng gì, chỉ vì bên góc bị mòn một chút. Kết quả —— Vứt! Kỷ Vân Thư thở dài cảm thán! Mặc dù không phải đang tiêu tiền của mình, nhưng cách sống thế này, nàng cũng chịu không nổi! "Lang đại ca!" Rốt cuộc không nhịn được nên nàng gọi Lang Bạc một tiếng. Lang Bạc cất bước đi tới, hỏi: "Kỷ tiên sinh có gì phân phó?" Nàng hỏi: "Dung Vương phủ muốn dọn tới đây hay sao?" "Không phải, Vương gia không nói muốn chuyển nhà. Hơn nữa, phủ của Vương gia cũng không thể dễ dàng di chuyển." Hắn trả lời rất nghiêm túc! Kỷ Vân Thư thở dài một tiếng, nhíu mày, nhìn xung quanh một vòng, sau đó nghiêm túc nói: "Nếu như Vương gia không phải đang muốn chuyển nhà, ngươi mang theo người phá sân viện này làm gì?" Vừa nghe tới điều này, Lang Bạc nhanh chóng phủ nhận, nói: "Tiên sinh sao lại nói như vậy? Ta không sai người phá hủy sân viện, nhưng những thứ này đã quá cũ và hư hỏng rồi, vì vậy chúng cần phải được vứt bỏ." Đúng là giàu có! Đặc biệt là khi những lời này được nói ra từ giọng nói thô khàn của Lang Bạc, càng giống như một nhà giàu mới nổi. Kỷ Vân Thư lắc đầu nói: "Nếu như những thứ không bị hư hỏng thái quá, vậy thì không cần phải thay. Ta không sống mãi ở viện này, nếu ngươi thay mới toàn bộ sẽ phải tốn kém rất nhiều bạc. Bạc của quan gia, nói đến cùng cũng là của dân chúng, sao có thể lãng phí như vậy. Nhanh chóng sai người mang về những thứ đã vứt bỏ đi, chỉ cần rửa sạch phơi khô là được." "Tiên sinh......" "Hãy định như vậy đi, nếu ngươi vẫn không nghe, vậy nhanh chóng quay về Dung Vương phủ đi. Ta sẽ quen với nó." Nàng nói xong lập tức xoay người, đi tới khoảng trống quanh 67 chiếc quan tài. Lang Bạc mang vẻ mặt bối rối, hắn chỉ thấy nơi này bụi bặm quá nặng, đồ dùng đều đã cũ nát, vì thế muốn cải tạo lại cũng không được hay sao? Không thể tưởng được, không ngờ khiến Kỷ Vân Thư không vui. Quá tệ! Vì thế —— Hắn lại hấp tấp sai người nâng hết những đồ đạc đã dọn ra ngoài về, chỉ vứt một số thứ thật sự không thể dùng được nữa. Hết một buổi sáng, cuối cùng cũng dọn xong. Kỷ Vân Thư vẫn luôn đi tới đi lui vòng quanh quan tài, chờ sau khi xử lý xong toàn bộ giấy trên nắp quan tài, nàng mới sai mấy gia đinh mở một trong những quan tài đó ra. Quả nhiên —— Một mùi hôi thối xông vào trong mũi! Khiến người buồn nôn! Cũng may, chỉ còn lại là một đống xương, không hề có thịt thối, nếu không sẽ càng thêm ghê tởm! Nhưng, bộ xương này lại có màu đen. Nàng cẩn thận suy nghĩ một lúc, sau đó nhanh chóng hỏi Lang Bạc đang đợi lệnh một bên: "Danh sách của Hộ Bộ đang ở đâu?" "Chỗ Kinh Triệu Doãn có một phần." "Được, ngươi mang tới đây cho ta. Sau đó nhớ hỏi ông ta một câu, trong Ngự Quốc Công phủ có người nào từng bị bệnh hay không?" "Vâng!" Lang Bạc nhanh chóng đi tới chỗ Kinh Triệu Doãn một chuyến, hắn đi qua đi lại cũng chỉ mất khoảng thời gian một chén trà nhỏ. Lang Bạc vừa đưa danh sách cho nàng, vừa nói: "Ta đã hỏi được, trong phủ có một người gọi là Trương Khôi đã từng bị bệnh, Ngự Quốc Công đối xử với hắn rất tốt, còn mời thái y trong cung tới xem qua, nhưng hắn bị bệnh nan y không thể trị được, không thể sống lâu." Lang Bạc giải thích rõ ràng! "Chỉ có một vị này bị bệnh?" "Trên ký lục đúng là được viết như thế." Kỷ Vân Thư gật đầu: "Ừ" một tiếng, nói: "Nếu như trong Ngự Quốc Công phủ chỉ có vị Trương Khôi này từng bị bệnh, vậy không cần phải đào bùn nặn vẽ nữa. Bộ hài cốt này, chính là Trương Khôi." Nàng đưa ra kết luận tại chỗ! Lang Bạc cảm thấy kỳ lạ: "Vì sao tiên sinh có thể khẳng định như vậy?" Kỷ Vân Thư vừa lật xem danh sách Bộ Hộ trong tay, khi tới một trang danh sách có tên Trương Khôi, nàng dùng móng tay nhẹ nhàng đánh dấu ở trên tên đó. Xem như người này đã bị loại bỏ! Nàng có thể tiết kiệm được năm sáu ngày. Nàng cũng không quên giải thích cho Lang Bạc hiểu. "Bởi vì chỉ có những người lúc sống từng bị đầu độc, hoặc là bị ung thư, sau khi chết, xương cốt mới có thể hiện ra màu đen." "Ung thư?" "Chính là bệnh nan y không thể chữa trị như các ngươi thường nói!" Lang Bạc dường như nghe hiểu, nhưng lại dường như nghe không hiểu. Sau đó, Kỷ Vân Thư khép danh sách lại, tiếp đó sai người mở một chiếc quan tài khác ra. Xương cốt bên trong thật ra rất hoàn hảo, không bị hư hỏng gì, cũng không có gì bất thường. Ngay cả khi có thể căn cứ vào chiều cao và khích thước của xương cốt, có thể dùng phương pháp loại trừ, nàng cũng không thể xác định được chi tiết. Chỉ có thể họa cốt. Vì thế —— Kỷ Vân Thư mang bao tay vào, ôm hộp sọ ra ngoài, đặt ở trên nắp quan tài. Sau đó phân phó: "Phiền Lang đại ca quay lại Dung Vương phủ một chuyến, lấy hai chiếc hộp gỗ đàn hương của ta tới đây, nhân tiện mang tới đây một ít bùn." "Vâng!" Nô tính tác quái! Lang Bạc làm việc với hiệu suất cực kỳ cao! Chỉ một lát sau, Lang Bạc đã mang tới những thứ nàng cần. Kỷ Vân Thư ôm hộp sọ trong tay, sau khi phân phó người đóng nắp quan tài lại, nàng lập tức đi tới thư phòng trong viện. Nàng bắt đầu tập trung vào công việc tái tạo hình người! Lang Bạc canh giữ ở bên ngoài, không cho người đi vào quấy rầy nàng. Kỷ Vân Thư vừa mới bày hộp sọ lên bàn đã nhẹ nhàng gọi một tiếng ở trong không khí "Tử Câm". Bóng người nháy mắt đã ở bên cạnh nàng. Thời Tử Câm vẫn mang bộ dáng lạnh lùng. Chờ mệnh lệnh. Kỷ Vân Thư cảnh giác nhìn thoáng qua bên ngoài phòng. Sau đó nói: "Ngươi hãy rời khỏi kinh thành một chuyến, giúp ta làm một chuyện!"