Nữ ngỗ tác họa cốt
Chương 237 : khai quan lâm sơn
Khi đến Lâm Sơn, đã là giờ Tuất! (7-9h tối)
Nơi đây vốn là một vùng hoang vắng, giờ phút này người quan gia đã vây đầy xung quanh.
Bốn phía trên mặt đất đều được cắm mấy chục cây đuốc, thắp sáng cả vùng phế tích đen tối này.
Có Kinh Triệu Doãn, có Thiếu Khanh Dư của Đại Lý Tự và Thị Lang vừa được bổ nhiệm vào Hình Bộ không lâu cũng có mặt ở đây.
Càng thêm kỳ lạ chính là, ngay cả Lễ Bộ thị lang Thẩm Trường Khâm cũng tham gia.
Vụ án này, có liên quan gì tới Lễ Bộ hay sao?
Kỷ Vân Thư và Cảnh Dung xuống xe ngựa, những quan viên kia lập tức tiến lên chắp tay thi lễ.
"Vương gia sao lại tới đây?"
Người mở miệng chính là đại nhân Thiếu Khanh Dư của Đại Lý Tự.
Người này chính là một con hổ mặt cười, giọng nói cực kỳ mượt mà, làm người cũng cực kỳ xảo quyệt.
Hắn vốn chỉ là một tiểu quan văn viết ký lục trong Đại Lý Tự!
Con đường thăng chức của hắn chỉ ngắn ngủn trong vòng nửa năm.
Lợi hại!
Ngay cả Đại Lý Tự Khanh cũng có chút kiêng kị hắn, sợ người này một đường thăng cấp, sẽ đoạt mất vị trí chính chủ của mình, bản thân mình sẽ gặp thảm họa.
Vì vậy, mặc dù bề ngoài Đại Lý Tự Khanh là người làm chủ, nhưng trong ngấm ngầm lại lấy lòng kẻ thấp hơn mình hai phẩm cấp trong Đại Lý Tự.
Cảnh Dung liếc mắt xét nét hắn một cái, không thích người này, ngược lại hỏi Kinh Triệu Doãn.
"Khi nào có thể kết thúc?"
"Đoán chừng phải đợi tới giờ Ngọ ngày mai, nhanh nhất là sáng sớm ngày mai."
"Di chuyển nhanh nhẹn một chút, gần đây thời tiết không tốt, nếu như quan tài gặp mưa sẽ không dễ làm."
"Vâng."
Kinh Triệu Doãn quay đầu, lập tức thét to với người phía dưới của mình để tận dụng thời gian.
Sắc mặt của Dư đại nhân một bên cứng đờ!
Kỷ Vân Thư yên lặng đứng ở bên cạnh Cảnh Dung, nhìn những người đó dùng đao chặt bỏ những nhánh cây hỗn loạn xung quanh phần mộ. Nàng nhìn thấy có mấy người giơ cây đuốc lên chuẩn đốt cháy những cây cỏ còn lại.
Nàng bỗng kêu lên một tiếng ——
"Chờ đã!"
Một tiếng của nàng đã ngăn những người kia lại!
Đôi tay của mấy người cầm đuốc run lên, cây đuốc suýt nữa đã rớt xuống đất.
Mọi người lần lượt nhìn Kỷ Vân Thư với ánh mắt kỳ lạ.
Đây...... là vị Kỷ tiên sinh?
Không phải hắn mang mặt nạ hay sao?
Khuôn mặt kia trắng nõn như vậy, thật sự giống như một nữ nhân!
Bỏ qua những ánh mắt kỳ lạ đó, Kỷ Vân Thư bình tĩnh đi qua.
Nàng nói với mấy người đang cầm cây đuốc: "Thi thể dưới nền đất đã được chôn mười bốn năm, xác chết sớm đã bị phân huỷ, chỉ còn lại một đống xương cốt. Mặc dù xương người tương đối cứng, nhưng rất dễ vỡ. Nếu như dùng lửa đốt cỏ ở phía bên trên, cũng sẽ vô tình đốt cháy mặt đất. Khi nhiệt độ tăng cao sẽ ảnh hưởng tới xương cốt ở trong quan tài bên dưới. Việc khám nghiệm tử thi sẽ khó khăn hơn rất nhiều."
Một lời giải thích của nàng khiến mọi người bừng tỉnh!
"Thì ra còn có loại chú ý này!"
Kinh Triệu Doãn vội vàng không ngừng phái mọi người đem đuốc rời đi, bắt đầu khai quật những chiếc quan tài.
"May mắn có Kỷ tiên sinh nhắc nhở, nếu không chúng ta sẽ gặp rắc rồi." Kinh Triệu Doãn vô cùng bội phục.
Danh hiệu "Kỷ tiên sinh", sau vụ án mất tích và sự kiện Khúc Khương lần này, đã gây được ấn tượng lớn.
Một vị đại nhân vật như vậy, đại nhân Thiếu Khanh Dư của Đại Lý Tự sao có thể nhàn rỗi đứng ở một bên?
Vì thế, hắn cũng a dua nói: "Bản quan sớm đã muốn nói vài câu với Kỷ tiên sinh, nhưng tiên sinh quá bận, bản quan không tiện quấy rầy, hôm nay thật là may mắn."
May mắn muội ngươi!
Nàng chỉ mỉm cười đáp lại, không nói gì!
Ngay sau đó, nàng chuyển ánh mắt trên người Thẩm Trường Khâm.
Nhị tỷ phu tương lai của nàng.
"Vị này là Thẩm đại nhân, đúng không?"
Thẩm Trường Khâm là Lễ Bộ thị lang, tính tình tất nhiên nghiêm túc hiền lành hơn một chút. Hắn gật đầu, lễ phép chắp tay: "Đúng vậy."
"Ta sớm đã nghe nói Thẩm đại nhân làm quan thanh liêm, làm việc có tổ chức và có trật tự, hơn nữa tướng mạo cũng rất đoan trang, quả nhiên là đúng như thế."
"Tiên sinh quá khen, bản quan thật ra không là gì so với tiên sinh. Nhìn tiên sinh tra án, mới thật sự khiến người bội phục. Đối với tướng mạo đoan trang, bất quá chỉ là một túi da mà thôi."
Lễ Bộ, chính là Lễ Bộ.
Cách nói chuyện và dùng từ thật sự không giống nhau!
Kỷ Uyển Hân tương lai gả cho người này, ngày tháng trôi qua nhất định sẽ rất vui vẻ hoà thuận!
Kỷ Vân Thư gật gật đầu, không tiếp tục bình luận.
Trong khi mọi người nói chuyện, khuôn mặt Cảnh Dung càng ngày càng đen lại, tối sầm!
Bình dấm chua ngàn năm chính là như vậy, luôn có thể bị lật bất cứ khi nào hay bất cứ ở đâu.
Vừa mới vừa tiễn đi một Tô Tử Lạc, vì sao lại tới thêm một Thẩm Trường Khâm này nữa?
Tuy nhiên, Cảnh Dung cũng không tức giận.
Lúc này, có người hét lên một tiếng: "Ra rồi."
Thoạt nhìn, phía ngoài cùng bên trái đã đào ra được một bộ quan tài, mọi người đang dùng một sợi dây dày cột vào và kéo lên trên.
Toàn bộ mọi người bắt đầu vây quanh, đưa cây đuốc tới gần hơn.
Cỗ quan tài cồng kềnh được chậm rãi kéo lên, sau đó được đặt vững chắc ở trên mặt đất.
Mùi hôi thối của gỗ thối hàng chục năm tuổi đột ngột tràn ngập trong không khí.
Kỷ Vân Thư tiến lại gần quan tài hai bước, những người khác đều bịt mũi, nàng lại giống như không bị ảnh hưởng. Nàng câu lấy ngón tay và nhẹ nhàng gõ vài cái ở trên quan tài.
"Đây là gỗ Nam, tương đối rắn chắc, mật độ rất nhỏ, vì thế bên trong chắc hẳn sẽ không bị nước ngấm vào."
"Mật độ?" Kinh Triệu Doãn không hiểu.
"Hiện tại, tạm thời dùng giấy ngấm nước để bịt kín nắp quan tài, sau đó mang trở về, ngày mai hãy khai quan." Nàng dặn dò nói.
Cảnh Dung nhíu mày: "Vì sao phải dùng giấy ngấm nước?"
"Vì không muốn xương cốt bên trong bị ô nhiễm bởi không khí. Hơn nữa, nó sẽ bị ẩm ướt trên đường mang về trang viên vào buổi tối. Vì vậy, dùng giấy ngấm nước bịt lại, giống như lấy độc trị độc."
Cái gì?
Mọi người nghe thấy thì có cảm giác giống như đang lọt vào trong sương mù!
Người khác gãi đầu không hiểu, Cảnh Dung đã quen thói, những từ hiếm lạ cổ quái đó, hắn đã nghe quá nhiều.
Người của Kinh Triệu Doãn dựa theo sự phân phó của Kỷ Vân Thư, rất nhanh xử lý tốt bộ quan tài này, mang về trang viên trống ở phía thành Tây.
Ngay sau đó, một số người lại khai quật thêm được vài bộ quan tài nữa.
Thời gian trôi qua từng một chút, màn đêm buông xuống trên núi tất nhiên cũng lạnh hơn rất nhiều.
Nhưng Kỷ Vân Thư không dám rời đi, sợ những người đó xử lý quan tài không chính xác, sẽ gây ra vấn đề bên trong.
Vì vậy, nàng chỉ có thể ở lại trên núi Lâm Sơn suốt đêm.
Đương nhiên, nàng không đi, Cảnh Dung cũng sẽ không đi. Cảnh Dung không đi, những quan viên kia cũng không dám đi.
Cho đến sáng sớm ngày hôm sau, toàn bộ 67 bộ quan tài, đều đã được khai quật.
Kỷ Vân Thư đi theo chiếc quan tài cuối cùng tới trang viên ở thành Tây.
Nhưng trước đó, Cảnh Dung đã kéo nàng lại: "Nghỉ ngơi một lúc đi."
"Ta không mệt!"
"Nữ nhân cố chấp."
"......"
Khi nàng tra án chính là như thế!
Từng có ba ngày ba đêm không ăn không uống.
Cuối cùng, Cảnh Dung cũng đành phải đi theo nàng.
Trang viên nơi thành Tây, gọi là Trúc Khê Viên, mặc dù diện tích chỉ lớn bằng một nửa Dung Vương phủ, nhưng bố cục lại cực kỳ tốt.
Đúng như tên gọi của nó, trong trang viên có trúc, có dòng suối nhỏ.
Cực kỳ bình yên và tĩnh lặng!
Môi trường cũng tốt!
Nhưng nơi hậu viện, có 67 bộ quan tài được bày gọn gàng, quả thực có chút thấm người.
Kỷ Vân Thư phân tán người của Kinh Triệu Doãn, nói: "Trước khi chưa rõ chân dung, các ngươi đều không cần tới đây."
"Không cần hỗ trợ?"
"Tạm thời không cần."
"Ồ, được!"
Kinh Triệu Doãn chắp tay với Cảnh Dung, lập tức mang theo toàn bộ người rời đi.
Dư đại nhân và Thẩm Trường Khâm tất nhiên cũng rời đi.
Quay về để ngủ!
Hậu viện rộng rãi, chỉ còn lại Kỷ Vân Thư, Cảnh Dung cùng với mấy thị vệ tùy thân của hắn.
"67 thi thể, mười bốn năm, tất cả đều bị thiêu chết, nếu muốn vẽ ra hết, sẽ rất khó để hoàn thành tất cả trong vòng một năm."
Truyện khác cùng thể loại
3 chương
92 chương
22 chương
5 chương