Nữ ngỗ tác họa cốt

Chương 225 : Sự ám ảnh đáng thương

Đào Hoa Nguyên. Sau khi Cảnh Dung và Tô Tử Lạc rời khỏi cửa cung, bọn họ trực tiếp đi tới nơi này. Lúc này, hai người ngồi đối diện nhau! Gã sai vặt canh giữ Đào Hoa Nguyên vội vàng bưng một bình trà tiến vào. Sau đó rót ra hai chén và đặt một chén ở trước mặt Tô Tử Lạc. "Không cần!" Gã sai vặt lấy lại chén trà, cúi đầu, ngoan ngoãn lui ra ngoài. Bên ngoài, đào hoa đang nở rộ, những cánh hoa màu hồng phấn rơi xuống rải rác khắp nơi, đôi khi sẽ tiến vào nhưng lại bị màn lụa treo trên gác mái trong đình chắn đi. Đôi mắt với hàng lông mày thon dài của Cảnh Dung vẫn luôn dừng ở trên người Tô Tử Lạc, mang theo một loại hương vị tìm kiếm. Đầu ngón tay ở trong ống tay áo Cảnh Dung không ngừng nhẹ nhàng gõ gõ! Hai người đều không ai có ý định chủ động bắt đầu câu chuyện! Cặp mắt Tô Tử Lạc vẫn luôn bình thản giống như nước trong hồ, mang theo cảm giác sâu thẳm thần bí. Thật lâu sau vẫn không ai nói chuyện! Cho đến khi —— Cảnh Dung hỏi một câu, "Tô tiên sinh đã từng tới Đại Lâm?" "Dung Vương có ý gì?" "Đơn giản chỉ muốn hỏi một chút mà thôi." Tô Tử Lạc nhẹ nhàng lắc đầu, "Chưa từng tới." Nếu như là người khác, chắc chắn sẽ tin những lời này, nhưng Cảnh Dung lại hoàn toàn không tin, đôi mắt ranh mãnh hơi nhếch lên, khóe miệng câu lên một nụ cười mỉa. Sau đó nói, "Ở đây không có người khác, sao Tô tiên sinh không nói thật với ta?" Tô Tử Lạc không hiện ra thần sắc kỳ lạ nào, ngược lại, mang theo nụ cười thú vị, đáp, "Tại hạ thực sự chưa từng tới Đại Lâm, vì sao Vương gia lại nói ta không nói thật? Thật ra Vương gia mời ta tới nơi này, chẳng lẽ, chỉ muốn hỏi chuyện này?" "Không phải!" Giọng điệu của Cảnh Dung hơi nặng một chút! Tô Tử Lạc nói, "Vậy nếu Vương gia không ngại thì hãy đi thẳng vào vấn đề đi. Nếu như có lời muốn nói thì không cần lòng vòng. Điều này chỉ khiến người nghe cảm thấy có chút mệt mỏi." Ai không mệt! Ai cũng đều mệt, biết không? Cảnh Dung thường có tính nóng nảy, thời điểm này đột nhiên bĩnh tĩnh một cách đáng ngạc nhiên. Đây có lẽ là nỗ lực để thích ứng với tốc độ của Tô Tử Lạc. Hắn dừng lại một hồi, lúc này mới hạ hai hàng lông mày xuống thật sâu, mở miệng nói, "Những lời Tô tiên sinh đã nói ở trên triều, có thể thấy được là người thẳng tính, bổn vương sẽ không vòng vo với ngươi. Bổn vương chỉ muốn hỏi ngươi một câu." "Hả?" "Ngươi rốt cuộc có phải là Kỷ Bùi hay không?" Vấn đề tới quá nhanh! Hỏi quá đột nhiên. Cũng may, trước khi Tô Tử Lạc tới Đào Hoa Nguyên đã chuẩn bị tốt tâm lý cho mọi tình huống, vì vậy khi Cảnh Dung hỏi những lời này, cũng đã nằm ở bên trong dự kiến của hắn. Hắn chỉ cười cười, tràn đầy tao nhã. Nụ cười trên khóe môi hắn có chút nhếch lên. Khiến nhân tâm sợ hãi! Nam nhân như thế, giống như cơn gió ấm áp ngày xuân, khiến trái tim người dịu lại khi tiếp xúc với hắn. Ngay cả Cảnh Dung là một nam tử tuấn lãng như vậy, cũng có đôi chút ghen ghét. Chẳng trách, Kỷ Bùi như vậy, có thể ăn sâu bén rễ ở trong lòng Kỷ Vân Thư. Thực sự, quá hấp dẫn người. Tô Tử Lạc di chuyển xe lăn, đi tới dưới mái hiên ngoài đình, nhìn những cánh hoa đào bay bay rơi xuống quanh vườn. Có những cánh hoa, dừng ở trên đầu vai hắn. Hắn vốn định duỗi tay phất phất một cái, nhưng bàn tay vừa mới chạm vào cánh hoa kia thì lập tức dừng lại. Đơn giản, mặc kệ nó đi. Thật lâu sau, Tô Tử Lạc mới đưa lưng về phía Cảnh Dung, chậm rãi mở miệng hỏi, "Kỷ Bùi? Cái tên này đã biến mất hai năm trước, không còn tồn tại nữa." Cảnh Dung nói, "Đối với ngươi mà nói, Kỷ Bùi có thể đã biến mất, nhưng đối người khác mà nói, lại không phải như vậy." "Kỷ cô nương?" Tô Tử Lạc nghiêng nghiêng đầu. Cảnh Dung không cảm thấy bất ngờ khi hắn có thể nhận ra thân nữ tử của Kỷ Vân Thư. Vì thế Cảnh Dung nhẹ nhàng gật đầu! Ngược lại, Tô Tử Lạc chỉ mỉm cười nhợt nhạt. Qua một hồi lâu, hắn mới nói, "Vẫn luôn ám ảnh về một người đã biến mất, thật đáng thương." Đáng thương? Cảnh Dung nói với giọng lạnh lùng, "Đáng thương vì nàng đã phải chịu đựng khó khăn sao? Đáng thương vì nàng đã chờ đợi một người nam nhân nên tự mình nhận hết tra tấn trong hai năm qua hay sao? Hay là, nàng ngốc nghếch nên mới đáng thương?" Cảnh Dung nói xong, Tô Tử Lạc vẫn không quay đầu nhìn lại, đáy mắt hắn bỗng nhiên nổi lên một chút áy náy và cảm giác đau lòng. Trên khuôn mặt hắn vẫn thể hiện sự bình bĩnh vốn có. Nhưng bàn tay trong ống tay áo lại bởi những lời Cảnh Dung vừa nói mà nắm chặt thành quyền. Một lúc lâu sau —— "Vương gia có biết, đời người là một con đường quanh co, có quá nhiều ngã rẽ, có quá nhiều lựa chọn. Mỗi một lựa chọn, nếu ngươi muốn đạt được một thứ gì đó thì cần phải từ bỏ một thứ khác. Đây là một thực tế không thể phủ nhận kể từ thời xa xưa, ai cũng không thể thay đổi được. Đây là cuộc sống, Vương gia hiểu không?" Đây là cuộc sống! Mặc dù lời nói rất mơ hồ, nhưng cuối cùng, Cảnh Dung nghe vẫn hiểu. Người này, chính là Kỷ Bùi! Sau một lúc, Cảnh Dung đứng dậy, yên lặng đi tới bên người Tô Tử Lạc, nhìn theo ánh mắt hắn. Những cây hoa đào trong rừng đào, đẹp một cách kỳ lạ. Cảnh Dung hỏi, "Nếu vậy, ngươi thật sự từ bỏ được nàng hay sao?" Tô Tử Lạc khẽ run lên, đôi tay sờ sờ trên đùi mình, cười khổ một tiếng, "Hiện giờ bộ dáng của ta như vậy, còn có tư cách gì để nói từ bỏ hay luyến tiếc đây?" "Ngươi biết nàng sẽ không để ý!" "Nhưng ta để ý." Tô Tử Lạc nói với giọng điệu nặng nề. Cảnh Dung dùng khoé mắt liếc nhìn hắn một cái, không nói lời nào. Tô Tử Lạc: "Vương gia vẫn luôn ở bên cạnh nàng từ Cẩm Giang đến kinh thành, tâm ý này, nàng sớm muộn sẽ hiểu ra. Hiện giờ người có thể có tư cách ở bên người nàng, cũng chỉ có Vương gia ngài. Những ngày tháng sau này, có lẽ Vương gia sẽ phải lo lắng nhiều hơn, hãy chăm sóc nàng thật tốt, cho dù tương lai nàng có phạm bất luận sai lầm nào, hy vọng Vương gia có thể tha thứ cho nàng." "Cho dù ngươi không nói, bổn vương cũng sẽ vẫn luôn ở bên cạnh nàng, cho dù phát sinh bất luận sự tình gì, bổn vương cũng đều sẽ đứng về phía bên nàng." "Hy vọng Vương gia có thể nói được làm được." Lời này, rõ ràng chứa đầy thâm ý, nhưng cũng khiến người không đoán ra được ý tứ trong lời hắn nói. Không biết qua bao lâu, Tô Tử Lạc nói, "Hôm nay chuyện Vương gia gặp ta, mong ngài đừng nói với nàng." "Ta biết." "Đa tạ." Sau khi Tô Tử Lạc rời khỏi Đào Hoa Nguyên, tùy hầu bên người đẩy hắn rời đi đột nhiên dừng lại, đi đến trước mặt hắn. Tuỳ hầu dùng tay để làm một vài dấu hiệu. Tô Tử Lạc hơi nhíu mày lại, "Liệt nhi, ngươi sẽ không hiểu được." Tuỳ hầu được gọi là Liệt nhi lại làm mấy dấu hiệu khác, nhìn qua, bộ dáng trông rất sốt ruột. Khoa tay múa chân xong, tuỳ hầu lập tức ngồi xổm xuống, ngửa đầu nhìn Tô Tử Lạc. "A a a" vài tiếng. Thì ra Liệt nhi là một người câm. Tô Tử Lạc duỗi tay xoa đầu Liệt nhi, cười cười, "Ngươi yên tâm, ta vẫn ổn. Đó là quyết định hai năm trước của ta." Liệt nhi lại nhấc hai tay ra hiệu thêm vài lần nữa, hốc mắt đều đã đỏ ửng. "Liệt nhi, ngươi sẽ không hiểu được. Thù cha chưa báo, sự tình Đại vương giao phó vẫn chưa đạt được. Hơn nữa, tất cả đều là mây khói thoảng qua, chuyện quá khứ đều đã trôi qua." "A a......" "Đủ rồi, không được nhắc tới nữa. Ngươi hãy nhớ kỹ cho ta, ta chỉ là Tô Tử Lạc. Ngươi chớ nên để Thư nhi phát hiện ra, hiểu không?" Cho dù Liệt nhi cực kỳ tiếc hận, nhưng từ hai năm trước sau khi Tô Tử Lạc mang theo hắn về Khúc Khương, Tô Tử Lạc chính là chủ tử của hắn. Vì thế hắn đành phải gật gật đầu, đứng lên, đẩy Tô Tử Lạc rời đi.