Nữ ngỗ tác họa cốt
Chương 223 : Nàng là người quan trọng nhất của bổn vương
Nhìn thấy nàng trong bộ dáng sợ hãi giống như con mèo nhỏ, Cảnh Dung không thể không nở nụ cười ranh mãnh.
Hắn đứng lên, đi về phía Kỷ Vân Thư, nhưng lại đột nhiên ngồi xuống bên cạnh bàn, tự mình rót ra hai chén trà, đẩy đẩy một chén trà trong đó về phía bên cạnh.
Hắn dùng khớp tay nhẹ nhàng gõ gõ trên bàn!
Ý bảo nàng qua đây ngồi xuống.
Kỷ Vân Thư lắc đầu, "Không cần."
"Nếu nàng không ngồi xuống, sao bổn vương có thể nói chuyện thoải mái với nàng? Hay là, nàng hy vọng bổn vương dùng phương thức giống như vừa rồi để nói chuyện?"
"Đương nhiên không phải."
"Vậy thì ngoan ngoãn qua đây ngồi xuống, bổn vương không thích ngước nhìn người khác."
Hắn quả thực rất kiêu căng!
Ai ai ai, ngươi có chút khoa trương!
Kỷ Vân Thư miễn cưỡng chuyển bước chân đi tới, sau đó nhẹ nhàng ngồi xuống.
Nàng nghiêng người, chỉ dùng khoé mắt nhìn người nam nhân đang cười ranh mãnh trước mặt.
Cảnh Dung giống như đã lên kế hoạch nói chuyện nghiêm túc với nàng, xoay chuyển chén trà ở trên ngón tay, bắt đầu chậm rãi nói.
"Thật ra, Khổng Ngu và ta, có chút giống nhau."
Kỷ Vân Thư im lặng!
"Từ nhỏ đến lớn, nàng ấy sợ nhất chính là mình sẽ liên lụy tới người khác. Nàng ấy biết, ta nhất định liều chết cũng sẽ không để nàng ấy đi hòa thân tới Khúc Khương. Vì vậy, nàng ấy đã cố ý nói với ta, nàng ấy cam tâm tình nguyện muốn gả tới Khúc Khương."
Kỷ Vân Thư vẫn không nói gì, tiếp tục yên lặng lắng nghe.
Cảnh Dung dừng lại một lúc, uống một ngụm trà, sau đó chậm rãi nói, "Nàng ấy biết ý nghĩ của ta, cũng biết ý tưởng kia của ta là do nàng đề nghị."
"Cưới nàng ấy?"
"Đúng vậy, nếu ta thật sự nói với phụ hoàng ta muốn cưới nàng ấy, đến lúc đó phụ hoàng khẳng định sẽ rất tức giận, hậu quả sẽ thực sự nghiêm trọng. Cho dù đến cuối cùng Khổng Ngu không cần phải đi tới Khúc Khương, ta nhất định sẽ không thoát nổi một trận tra tấn. Nàng cũng biết, phụ hoàng ta là người đa nghi."
Người đa nghi!
Đó chính là bệnh chung của Hoàng đế!
Kỷ Vân Thư có chút đồng tình với hắn, bản thân nàng đưa ra chủ ý kia, mặc dù đó là biện pháp duy nhất, nhưng thật sự giống như lời Cảnh Dung nói, hậu quả đúng là sẽ rất nghiêm trọng.
Nặng thì, nói không chừng hắn sẽ mất đi thân phận hoàng tử!
Nhẹ thì, có lẽ hắn sẽ bị đánh mấy chục trượng!
Vì thế, nàng đưa ra chủ ý ấy, mặc dù là biện pháp duy nhất có thể giải quyết, nhưng nó lại là một chủ ý ngu xuẩn nhất.
Cũng may, Khổng Ngu thật sự giống như những gì Mộ Nhược đã nói, nàng ấy là người thông minh nhất trong số ba người, vì thế mới tránh được tai hoạ có thể phát sinh.
Ngay khi nàng khẽ nhíu mày, Cảnh Dung lại tiếp tục nói, "Những năm gần đây, ta đều không nói với phụ hoàng bản thân mình có chút tâm ý nào đối với Khổng Ngu, nếu như đúng thời điểm mấu chốt này ta nói tới chuyện xin cưới, hậu quả sẽ như thế nào? Nàng và ta đều suy nghĩ quá đơn giản. Nếu không phải trước khi mở tiệc ta đi gặp nàng ấy, sợ rằng đến lúc đó, cả nàng cũng sẽ bị liên lụy vào. 《Lâm Kinh Án》 còn chưa điều tra, ta không thể để nàng xảy ra chuyện gì!"
Ồ!
Vì thế ——
Kỷ Vân Thư khiếp sợ, "Đây mới là lý do thực sự khiến ngài không cưới Khổng Ngu ư?"
"Đúng vậy, vì không muốn tạo ra lý do để phụ hoàng có thể trách cứ ta, đồng thời liên lụy tới nàng."
Thật sự là lời ít ý nhiều!
Lời này khiến cho đáy lòng Kỷ Vân Thư khẽ run lên, nhưng lại bắt đầu có chút áy náy.
Cảnh Dung: "Lúc này, nàng còn cảm thấy bổn vương vô tình nữa sao?"
Kỷ Vân Thư: "Thật ra ngài không cần suy nghĩ cho ta."
"Bổn vương không thể làm được."
"......"
"Nàng là người quan trọng nhất của bổn vương."
"......"
Kỷ Vân Thư hạ thấp đầu, không biết phải nói như thế nào.
Cảnh Dung đứng lên, cơ thể thẳng thắn, sau khi hắn trầm ngâm một lát mới nghiêm túc nói, "Vân Thư, nàng phải luôn nhớ kỹ, cho dù bổn vương vượt lửa qua sông, cũng tuyệt đối sẽ không để nàng xảy ra chuyện."
Nói xong những lời nói này, hắn lập tức rời khỏi phòng.
Kẽo kẹt ——
Khoảnh khắc sau đó cửa bị đóng lại, Kỷ Vân Thư ngây người hồi lâu, tâm trí hoàn toàn trống không.
Cho đến khi cửa bị mở ra lần nữa, nàng mới hồi phục lại tinh thần. Nàng nghiêng mắt nhìn qua thì thấy hai tiểu nha đầu đi vào, trong tay đều cầm hai cái giá cắm nến.
Bọn họ vừa tiến vào liền nói, "Vương gia đã phân phó thắp thêm hai ngọn đèn ở trong phòng tiên sinh, để tiên sinh có thể nhìn rõ ràng hơn một chút, tránh cho mình vấp ngã."
"Đặt xuống đi."
"Vâng!"
Sau khi hai nha đầu đặt đèn xuống, lập tức yên lặng rút lui ra ngoài.
Trong phòng được thắp thêm hai ngọn đèn, rõ ràng sáng hơn rất nhiều, nhưng thỉnh thoảng có vài luồng gió nhẹ thổi vào từ ngoài cửa sổ, khiến cho ánh nến bập bùng đung đưa......
Kỷ Vân Thư ngồi hồi lâu ở trước bàn, trong bất tri bất giác, nàng lại nghĩ tới chiếc tua rua ở trong tay Tô Tử Lạc.
Trong lòng dần dần hình thành một ý tưởng!
Tô Tử Lạc chính là Kỷ Bùi?
Nhưng Lý Thời Ngôn từng nói rõ ràng, chân Tô Tử Lạc đã bị thương từ 5 năm trước, trừ phi ——
Đôi chân của hắn không có vấn đề gì, như vậy, hắn chính là Tô Tử Lạc.
Cảm giác này, càng ngày càng lấp đầy tâm trí của nàng.
Điều này đã quấy rầy nàng cả đêm, không thể nào chìm vào giấc ngủ. Cho đến buổi sáng ngày hôm sau, nàng lập tức đi tới trạm dịch. Nàng muốn gặp Tô Tử Lạc để hỏi rõ ràng.
Nhưng, nàng được thông báo rằng, Tô Tử Lạc không có ở trạm dịch.
"Vậy Tô tiên sinh đã đi đâu?" Nàng truy hỏi.
Binh lính căn bản không muốn nói chuyện với nàng, vẫn trả lời một câu, "Trước khi Tiên sinh đi ra ngoài, căn bản không nói gì cả."
Vì thế, nàng đành phải quay trở về.
Mới vừa trở về, nàng liền nghe Lộ Giang nói, Cảnh Dung đã tiến cung. Lúc sáng sớm Hoàng thượng sai người tới truyền thánh chỉ. Thế mới biết, thì ra tuyên triệu tiến cung, còn có cả Tô Tử Lạc.
........
Trong cung.
Về cái chết của Uất Trì Lâm, bắt đầu từ ngày hôm qua đã trở thành chủ đề trọng điểm tranh luận trên triều. Những quan viên quan trọng, trên cơ bản cũng đều xuất động.
Tô Tử Lạc là đại diện Khúc Khương, được người dẫn tới
Chương Chất điện.
Hắn nhìn qua rất bình tĩnh, trên khóe miệng vẫn còn mỉm cười nhàn nhạt.
Tuy nhiên, nụ cười này lại khiến người cảm thấy cực kỳ quỷ dị, căn bản không thể nào suy đoán được tâm tư lúc này của hắn.
Kỳ Trinh Đế quét mắt nhìn mọi người trong điện, ngay khoảnh khắc nhìn thấy Tô Tử Lạc, ông đã bị sốc bởi người ngồi ở trên xe lăn.
Hai hoàng tử đứng hai bên cũng nhận ra phản ứng của ông, ánh mắt đều chuyển chú ý ở trên người Tô Tử Lạc.
Thái Tử Cảnh Hoa mang vẻ mặt khinh bỉ!
Cảnh Diệc nheo mắt lại, mang theo sự thăm dò!
Đối với Cảnh Dung, hắn vẫn mang vẻ mặt không có biểu tình gì!
Nhưng mặc dù khuôn mặt Cảnh Dung không có biểu cảm, đôi mắt vẫn tiếp tục nhìn kỹ Tô Tử Lạc. Người này, thật sự là Kỷ Bùi sao?
Nhưng Kỷ Vân Thư đã nói, hắn không phải!
Lúc này, Kỳ Trinh Đế lên tiếng, "Lần này, sự tình phát sinh ngoài ý muốn, trẫm nhất định sẽ xử lý công bằng, tuyệt đối sẽ không để Uất Trì tướng quân uổng mạng!"
Tô Tử Lạc ngước cặp mắt nhìn như mệt mỏi lên, chậm rãi nói, "Vậy thì, Hoàng thượng định xử lý như thế nào?"
"Nếu như kẻ giết người thật sự là Kỷ Tư Doãn, trẫm nhất định sẽ làm việc theo lẽ công bằng. Tất cả, đều sẽ được thực hiện theo luật pháp Đại Lâm."
"Một mạng bồi một mạng sao?"
"Đúng vậy!"
"Ngoại trừ giết người, còn gì nữa không?" Tô Tử Lạc nói giọng nhẹ trầm, vẫn không thể nghe ra được bất luận cảm xúc gì.
Mặc dù Kỳ Trinh Đế luôn cảnh giác đối với những gì hắn nói, nhưng ông càng thêm xác định, người này, thật sự không hề đơn giản.
"Ý của Tô tiên sinh, trẫm không rõ ràng lắm. Hôm nay thần tử triều đình Đại Lâm ta đều đang ở đây, Tô tiên sinh có chuyện gì, không ngại thì cứ nói thẳng."
Tô Tử Lạc nói, "Lúc này, có phải quan trọng nhất chính là tìm ra cuối cùng ai là thủ phạm? Sau đó, ta sẽ báo lại cho Khúc Khương Đại vương và để ngài ấy quyết định. Rốt cuộc, ta bất quá chỉ là một quân sư nho nhỏ, thật sự không thể đưa ra được bất luận quyết định gì."
Tô Tử Lạc khẽ lắc đầu!
Khóe miệng mang theo tươi cười!
Trong lòng Kỳ Trinh Đế cũng biết, mục đích của hắn, nhất định sẽ không đơn giản như vậy!
Truyện khác cùng thể loại
3 chương
92 chương
22 chương
5 chương