Nữ ngỗ tác họa cốt
Chương 216 : Đánh cuộc
Ngoại trừ những bình rượu rỗng và vết máu ở trên mặt sàn, trong phòng gần như không có chút bất thường nào.
Nàng quan sát xung quang một vòng, cuối cùng đi tới cánh cửa hơi mở và kéo rộng ra. Nàng nhìn ở phía sau cửa, vừa cúi đầu, lập tức nhìn thấy trên sàn nhà có một dấu ấn không rõ ràng.
Có lẽ do thần kinh mẫn cảm khuấy động, nàng nhanh chóng ngồi xổm người xuống, lấy một tấm khăn từ trong ống tay áo, trải nó lên ở trên dấu vết kia, sau đó dùng tay đè ép ở mặt trên, dấu vết kia liền khắc vào trên tấm khăn tay màu trắng.
In ở trên khăn tay là một hình bán nguyệt!
Đây là gì?
Trong chốc lát, nàng không thể nhìn ra được.
Sau khi gấp tấm khăn lại, nàng cất nó vào trong ống tay áo, lúc này mới đi tới bên cạnh bàn thu dọn mọi thứ của mình và liếc nhìn Tô Tử Lạc một cái.
Nàng nói, "Tạm thời xem ra chỉ điều tra được những điều đó, nếu cần thiết, ta có thể sẽ tới lần nữa."
Tô Tử Lạc trước sau vẫn duy trì sự thờ ơ của mình.
"Làm phiền Kỷ tiên sinh!"
"Đây là lệnh Hoàng thượng đã giao cho ta, đó là chuyện của ta, không có gì phiền. Ta đây cáo từ trước." Nàng gật gật đầu, không hề dừng lại, ôm theo hộp gỗ đàn hương của mình rời khỏi căn phòng.
Bên ngoài, những binh lính đều trừng mắt nhìn nàng, nàng phớt lờ bước đi xuống lầu, nhưng sau khi xuống dưới lầu, nàng dừng lại và ngẩng đầu nhìn thoáng qua phía trên.
Thật lâu sau nàng vẫn không di chuyển ánh mắt!
Cho đến khi Tô Tử Lạc đi ra từ phía bên trong, nàng mới lập tức thu ánh mắt trở về.
Lúc này, Kinh Triệu Doãn không biết xông ra từ nơi nào.
Kinh Triệu Doãn mang vẻ mặt nôn nóng hỏi, "Kỷ tiên sinh, có điều tra ra không? Xác định được hung thủ là ai hay không? Thật sự là Kỷ Tư Doãn?"
Nàng lắc đầu, "Tạm thời không biết." Sau đó, nàng nhìn nhìn xung quanh và hỏi Kinh Triệu Doãn, "Dung Vương đâu? Không phải ngài ấy tới đây cùng ta hay sao?"
"Dung Vương đã tới đại lao Hình Bộ!"
"Đi tìm Kỷ Tư Doãn?"
"Ừ, sau khi tiên sinh vào lầu phía trên, Dung Vương đã rời đi, phân phó bản quan sai người đưa tiên sinh về phủ trước."
Nàng rũ mắt xuống suy nghĩ một chút, sau đó gật đầu!
......Edit & Dịch: Emily Ton......
Đại lao Hình Bộ.
Cảnh Dung mang theo Lang Bạc cùng đi vào bên trong, còn chưa tới phòng giam giữ Kỷ Lê, quản ngục đã nhắc nhở một đường.
"Dung Vương, người là do Hoàng thượng hạ lệnh giam giữ, vì vậy lát nữa thỉnh Vương gia đừng khiến hạ quan khó xử." Quản ngục cũng sợ làm mất phạm nhân, đó chính là tử tội!
Con ngươi sắc bén của Cảnh Dung liếc mắt nhìn hắn một cái, "Yên tâm, bổn vương sẽ không để ngươi gánh tội danh gì."
"Vậy thì tốt quá!"
Quản ngục thở phào một hơi.
Phòng giam giữ Kỷ Lê là nơi xa nhất của nhà giam!
Đại lao Hình Bộ cũng phân ra hai loại, tội nặng và tội nhẹ. Kỷ Lê giết tướng quân Khúc Khương, tất nhiên sẽ bị nhốt ở nhà giam tội nặng, và cửa phòng giam, sẽ luôn có hai cai ngục trông chừng.
Tới cửa phòng giam.
Cảnh Dung xua tay, ra lệnh cho cai ngục, "Các ngươi tránh xa một chút, bổn vương có việc muốn hỏi Kỷ Tư Doãn."
Cai ngục khó xử, nhìn thoáng qua quản ngục. Khoé miệng quản ngục co giật, nói với Cảnh Dung, "Dung Vương, phạm nhân......"
Nhưng hắn đã bị Cảnh Dung ngắt lời.
"Nơi này chỉ có một con đường ra khỏi nhà giam, bổn vương cũng không phải tới để cướp ngục, các ngươi hãy tránh xa một chút là được."
"Điều này......"
Cảnh Dung dùng mắt lạnh sắc bén quét qua.
Quản ngục run rẩy, nhanh chóng mang theo hai cai ngục kia tránh ra, nhưng không đi quá xa, bọn họ chỉ đứng ở chỗ quẹo vào.
Trong phòng giam, Kỷ Lê đang ngồi ở trên chiếu, phía sau lưng dựa vào tường, trên hai tay hai chân đều bị khoá xích sắt!
Chỉ mới mấy canh giờ ngắn ngủn trôi qua, nhưng trên gương mặt Kỷ Lê đã hiện lên cảm giác tang thương, có thể nhìn thấy râu hắn mọc dài ra dưới cằm. Hắn buông ánh mắt xuống, vẫn không nhúc nhích.
Cảnh Dung tới gần cọc gỗ, di chuyển thân mình và đứng ở trước mặt Kỷ Lê, có cảm giác từ trên cao nhìn xuống!
"Xem ra Kỷ Tư Doãn ở đây cũng thực nhàn nhã. Người khác khi bị giam vào gian phòng này đều luôn sống chết phải làm ầm ĩ, Kỷ Tư Doãn an tĩnh như vậy, bổn vương thực sự bội phục tâm trí của ngươi."
Con ngươi đỏ ngầu của Kỷ Lê ngước lên nhìn về phía Cảnh Dung, dường như còn mang theo bộ dáng say rượu vừa tỉnh.
Khóe miệng Kỷ Lê cong lên, "Dung Vương có hứng tới đây gặp ta?"
"Lúc trước, dù sao Kỷ Tư Doãn cũng từng tâm tình với bổn vương ở trong phủ, hiện giờ ngươi bị giam sâu nơi này, bổn vương sao có thể không tới thăm ngươi?"
Thật đáng ngưỡng mộ!
Cho ngươi một ngón tay cái!
Nhưng đổi lấy, lại một nụ cười của Kỷ Lê, vẻ mặt hoàn toàn nhìn thấu, nói, "Vương gia chắc hẳn không phải tới thăm ta, đúng không? Ngài muốn tới hỏi ta, tình huống tối hôm qua rốt cuộc là như thế nào!"
"Kỷ Tư Doãn thông minh như vậy, không bằng hãy đoán xem, bổn vương vì sao muốn tới hỏi ngươi?" Cảnh Dung nói với một nụ cười bí ẩn.
Kỷ Lê ngồi dậy từ trên mặt đất, kéo theo tiếng xích sắt, rung động một trận!
Âm thanh vang dội quanh quẩn trong nhà giam âm lãnh nặng nề, cực kỳ quỷ dị!
Kỷ Lê đi tới gần Cảnh Dung, hai tay chộp vào trên cọc gỗ, khớp tay đều rất rõ ràng.
Ánh mắt thâm đen đối diện với ánh mắt lạnh lùng của Cảnh Dung.
Kỷ Lê nói, "Nếu như ta không đoán sai, vụ án này, Hoàng thượng nhất định đã giao cho Kỷ tiên sinh, đúng không? Và Vương gia lần này tới đây, chẳng qua vì muốn biết được sự tình gì đã xảy ra đêm đó từ trong miệng ta, sau đó chuyển tin tức cho Kỷ tiên sinh, để hắn nhanh chóng phá án."
Cảnh Dung không hề ngạc nhiên đối với suy đoán chính xác của Kỷ Lê. Kỷ Lê này, vốn dĩ chính là một người thông minh!
Cảnh Dung nói, "Nếu như Kỷ Tư Doãn đã biết Kỷ tiên sinh đang điều tra vụ án này, vậy thì, ngươi hãy nói hết sự thật một cách chi tiết về sự tình phát sinh đêm đó cho ta. Chúng ta sẽ giúp ngươi rửa tội, rời khỏi nơi này."
"Rời khỏi?" Kỷ Lê tỏ ra khinh thường, "Có lẽ, Kỷ tiên sinh kia đang hận ta không thể chết đi, sao hắn sẽ giúp ta rửa tội?"
"Ngươi có ý gì?"
"Vương gia hà tất phải giả vờ không hiểu?" Kỷ Lê dùng thêm sức nắm chặt cọc gỗ, đột nhiên ánh mắt hắn hiện lên sát ý, "Tam muội muội khó lường kia của ta, lúc trước có thể giam người chí thân vào trong ngục, còn đốt sạch thi thể của hắn. Một người như vậy, có thể giúp ta rửa sạch tội danh? Vương gia tin, nhưng ta không tin. Rốt cuộc, nếu như ta có thể sống sót ra ngoài, người chết, đó là nàng."
Giọng điệu của Kỷ Lê cực kỳ nham hiểm!
Đúng vậy, hắn chắc chắn Kỷ tiên sinh chính là Kỷ Vân Thư.
Cảnh Dung lắc đầu, "Ngươi thật sự không hiểu về nàng!"
"Không, là Vương gia ngài không hiểu về nàng." Kỷ Lê phản bác lời Cảnh Dung, cả người tiến về phía trước, nói, "Hay là, ta và Vương gia đánh cuộc. Hãy đánh cuộc xem Kỷ Vân Thư sẽ cứu ta hay không!"
Ồ!
Trong lòng Cảnh Dung căng thẳng.
Hắn không hiểu, vì sao Kỷ Lê gán cho Kỷ Vân Thư một danh hiệu "Vô tình", hơn nữa còn chắc chắn như thế?.
Nhưng trên mặt Cảnh Dung vẫn không hề có chút gợn sóng, ánh mắt nhìn chằm chằm Kỷ Lê, nói, "Được, nếu ngươi muốn đánh cuộc, bổn vương sẽ đánh cuộc với ngươi. Chỉ cần ngươi không giết người, nàng nhất định sẽ giúp ngươi rửa sạch tội danh, cho dù ngươi muốn chết, cũng sẽ mang ngươi ra ngoài để chết."
Ha ha ha ——
Kỷ Lê cười ha hả, lùi về phía sau vài bước!
Sau khi tiếng cười điên loạn dừng lại, Kỷ Lê mới dựa lưng vào tường, ngồi trở lại vị trí ban đầu.
Ẩn mình vào trong bóng tối.
Một lúc lâu sau, Kỷ Lê mới nói, "Hôm qua, sau khi yến hội kết thúc, Uất Trì tướng quân liền mời ta tới trạm dịch tiếp tục uống rượu với hắn. Chúng ta chỉ nói một số chuyện vặt, không hề có chuyện gì khác. Chúng ta đều uống rượu say đến nỗi bất tỉnh nhân sự. Ngày hôm sau, ta bỗng phát hiện hắn đã chết, và trong tay ta, có thêm một thanh kiếm. Lúc ta vừa mới cầm nó trong tay, lập tức có người đẩy cửa tiến vào, ta không thể nào giải thích. Không lâu sau đó, Hoàng thượng đã hạ lệnh, giam giữ ta vào đại lao Hình Bộ. Không có gì nữa, ta còn có thể nói gì thêm? Có lẽ, ta đã thật sự uống say và ra tay giết người!"
Truyện khác cùng thể loại
3 chương
92 chương
22 chương
5 chương