Nữ ngỗ tác họa cốt
Chương 213 : Trạm dịch có người đã chết
Đèn lồng rơi xuống đất, ngọn nến bên trong cũng đổ, nửa chiếc mặt nạ nháy mắt cũng bị đốt cháy cùng với đèn lồng.
Một ngọn lửa bốc lên, nháy mắt đốt hết gần như không còn gì!
Vết sẹo trên gương mặt thanh tú của Kỷ Vân Thư đã mờ đi rất nhiều, khi không có ánh sáng đèn lồng phản chiếu, hiện tại rất khó nhìn ra dấu vết này trên khuôn mặt nàng.
Mộ Nhược quả nhiên có chút tài năng!
Có lẽ qua mười ngày nửa tháng nữa, nó có thể hoàn toàn biến mất.
Lúc này, nàng nhìn Kỷ Hoàn đang tức giận trước mặt, nhìn thấy bàn tay hắn cầm Hiên Xích kiếm đang run rẩy.
Hắn lẽ ra nên giết nàng, loại bỏ tội nhân này cho Kỷ gia, nhưng cuối cùng quyết tâm của hắn lại bị dao động, vì thế nên lúc này, hắn thật sự cực kỳ hận bản thân mình, hận đến nỗi đôi tay run rẩy!
Tuy nhiên, kết quả như vậy cũng nằm ở trong dự kiến của Kỷ Vân Thư. Nàng biết Kỷ Hoàn không giống như Kỷ Lê!
Và có lẽ Kỷ Vân Thư là người đầu tiên có thể giữ được mạng sau một nhát chém từ Hiên Xích kiếm.
Thật lâu sau, Kỷ Hoàn cắm kiếm vào trong chuôi kiếm, sát ý vốn có trong mắt dường như đã vọt ra khỏi con ngươi, hiện tại, thay vào đó là sự lạnh lùng thờ ơ.
Hắn nói với Kỷ Vân Thư, "Ta không giết ngươi, không có nghĩa đại ca sẽ bỏ qua ngươi."
Kỷ Vân Thư gật đầu, "Ta biết!"
"Nếu có thể, tốt nhất ngươi hãy rời khỏi kinh thành đi, nơi này là nơi thị phi, không phải là nơi ngươi nên ở lại lâu."
Kỷ Hoàn vẫn luôn là hán tử thô bạo, cho dù tiếng nói của hắn hơi thô, nhưng vẫn có cảm giác quan tâm trong lời hắn nói, khiến người cảm thấy ấm áp.
Nàng cúi thấp đầu, "Đa tạ Nhị ca nhắc nhở, nhưng có một số việc, thật sự khiến người bất lực."
"Vân Thư, nghe ta, nhanh chóng rời khỏi kinh thành đi. Ta biết ngươi đang giúp Dung Vương tra 《Lâm Kinh Án》. Nhưng, ngươi có biết hay không, vụ án này căn bản không hề đơn giản giống như ngươi nghĩ. Đã mười bốn năm trôi qua nhưng vẫn không thể tra ra, chẳng lẽ ngươi không cảm thấy trong đó có vấn đề hay sao?"
Khi nói tới đây, Kỷ Hoàn có chút bối rối.
Sao nàng có thể không nhận ra trong đó có vấn đề?
Nếu vụ án đơn giản, Tần Sĩ Dư cần gì phải hao hết tâm tư thượng tấu để lật lại bản án?
Trong một đêm, mấy chục mạng người Ngự Quốc Công đều táng thân trong biển lửa, sao chỉ có thể chạy thoát ra được một người?
Thậm chí trước khi Ngự Quốc Công gặp nạn, ông ấy có gặp qua Lý lão tướng quân, những sự tình trong đó, sao có thể đơn giản như vậy?
Nàng thậm chí sớm đã hoài nghi, có lẽ sau lưng vụ án này đang cất giấu một bí mật rất lớn, và bí mật này, cần phải dùng phương thức giết người diệt khẩu để che giấu nó.
Đương nhiên, đây cũng chỉ là suy đoán của nàng.
Nàng đưa ra quyết định, nói, "Nhị ca, mấy vấn đề này, không phải ta chưa từng nghĩ tới. Nhưng, cho dù thế nào, nếu ta đã đồng ý với Dung Vương tới kinh thành giúp hắn điều tra vụ án này, ta không có khả năng sẽ bỏ dở nửa chừng."
"Dù sao ta đã nhắc nhở ngươi những gì nên nhắc nhở, ngươi thích làm thế nào thì làm!" Kỷ Hoàn phủi tay không nói thêm gì nữa.
Dường như hắn có chút tức giận.
"Người nào?" Từ nơi xa, đột nhiên truyền tới tiếng quát.
Mấy tên thái giám vội vàng chạy tới đây.
Kỷ Hoàn lập tức nói với nàng, "Bọn thái giám trong cung lắm miệng, ngươi nhanh chóng chạy đi. Ta sẽ ở đây ngăn bọn họ lại."
Bảy tám thái giám mang theo đèn lồng đang vội vã chạy tới.
Chỉ sợ bọn họ đã nhìn thấy được ngọn lửa do đèn lồng cháy vừa rồi.
Thấy Kỷ Vân Thư vẫn không có động tĩnh.
Kỷ Hoàn gầm nhẹ một tiếng, "Còn không mau đi?"
Lúc này nàng mới cất bước rời khỏi hồ hoa sen.
Một tiểu thái giám trong đó đi tới, nhìn thấy Kỷ Hoàn, lập tức cúi người, "Kỷ tướng quân."
Kỷ Hoàn vô cảm.
Một trong số thái giám cũng nhìn thấy được Kỷ Vân Thư nơi xa, vốn định đuổi theo Kỷ Vân Thư, nhưng đã bị Kỷ Hoàn cản lại.
"Bản tướng quân vì không cẩn thận nên làm rơi một chiếc đèn lồng, các ngươi gấp gì vậy?"
Thái giám dẫn đầu nhanh miệng cười một cái, cúi người, vẻ mặt nịnh hót, sau đó liếc mắt nhìn chiếc đèn lồng bị cháy trên mặt đất, hô một tiếng, "Thì ra là cái đèn lồng! Ta còn tưởng trong cung có cháy."
"Được rồi, đều tan hết đi!"
Kỷ Hoàn vẫy vẫy tay.
Thái giám kia lại nhìn thoáng qua Kỷ Vân Thư vừa rời đi, hỏi một tiếng, "Vị mới vừa rồi là ai?"
"Là đại ca ta!"
"Là Kỷ Tư Doãn?"
Vì sao có cảm giác không giống!
Vì thế, tên thái giám kia lại trừng mắt cẩn thận nhìn xem, nhưng do trời quá tối, chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng người kia, không thể là hắn nhìn lầm đấy chứ?
Vậy nên, trong miệng thái giám mơ hồ nói một câu, "Kỷ Tư Doãn không phải đã giảm cân đấy chứ? Nhìn thân thể, vì sao lại thấp bé hơn rất nhiều."
"Nhìn cái gì mà nhìn? Không phải ta đã nói, đó là đại ca của bản tướng quân hay sao? Hay là, ngươi còn muốn bản tướng kéo đại ca ta lại đây, để các ngươi cẩn thận nhìn xem?"
Vừa nghe thấy Kỷ Hoàn nổi giận, thái giám kia lập tức mỉm cười rạng rỡ, "Nô tài không có ý này."
"Được rồi, nhanh chóng thu dọn sạch sẽ trên mặt đất đi!"
Kỷ Hoàn chỉ vào chiếc đèn lồng bị cháy hỏng ở trên mặt đất!
"Vâng vâng vâng!" Thái giám đồng ý.
Kỷ Hoàn giống như ăn phải thuốc súng, trừng mắt liếc nhìn đám thái giám một cái trước khi quay người nhìn về hướng Kỷ Vân Thư vừa mới rời đi, ngay sau đó, hắn cũng rời đi.
Ngay khi Kỷ Vân Thư rời khỏi hồ hoa sen không lâu sau đó, Thời Tử Câm vẫn luôn ẩn ở trong bóng tối đột nhiên nhảy ra.
Thời Tử Câm đứng ở bên cạnh Kỷ Vân Thư, theo bước chân của Kỷ Vân Thư cùng nện bước đi về phía trước.
Thời Tử Câm lên tiếng nhắc nhở, "Vương gia phân phó, ta phải hộ tống ngài hồi phủ trước."
Kỷ Vân Thư không nhìn nàng ấy, vừa đi được hai bước, nàng liền dừng lại, nghiêng người về phía Thời Tử Câm, hỏi, "Mới vừa rồi, vì sao ngươi không xuất hiện?"
"Hắn sẽ không giết ngài!" Thời Tử Câm trả lời đầy tự tin.
"Ngay khoảnh khắc hắn chĩa kiếm về phía ta, làm sao ngươi biết được hắn sẽ giết ta hay không?"
"Ta biết!" Lời ít ý nhiều!
Kỷ Vân Thư cười cười, xoa xoa đầu Thời Tử Câm, "Tử Câm, hôm nay ta sẽ nói cho ngươi nghe một đạo lý, trên đời này không có gì là tuyệt đối, bất luận kẻ nào cũng có thể thay đổi chủ ý ngay khoảnh khắc cuối cùng."
A!
Chính xác, ngay khoảnh khắc khi Kỷ Hoàn vung kiếm, Thời Tử Câm liền biết kiếm phong của hắn chỉ nhắm ngay mặt nạ của Kỷ Vân Thư, vì thế nên nàng mới không ra tay.
Tuy nhiên, Kỷ Vân Thư nói rất đúng, vạn nhất, Kỷ Hoàn đổi ý ở ngay khoảnh khắc cuối cùng thì sao?!
Ngẫm lại, quả thật có chút kinh hoàng.
Thời Tử Câm gật gật đầu.
"Ta đã biết."
Kỷ Vân Thư lại xoa xoa đầu nàng, cô nương này nhìn có vẻ lãnh khốc, nhưng chung quy vẫn là một hài tử.
Hai người cùng nhau ra khỏi cung, xe ngựa chờ ở bên ngoài, sau khi nhìn thấy Kỷ Vân Thư đã an toàn lên xe ngựa, Thời Tử Câm mới ẩn thân vào trong bóng tối.
Trên đường hồi phủ, chỉ nghe thấy tiếng bánh xe và tiếng mã phu giá ngựa. Sự an tĩnh này khiến Kỷ Vân Thư cực kỳ khủng hoảng.
Và trong lòng nàng, không ngờ vẫn luôn nghĩ tới Tô Tử Lạc mà không thể hiểu được. Gương mặt kia, cặp mắt kia của hắn, liên tiếp hiện lên ở trong đầu nàng, càng ngày càng khó kiểm soát.
Cho đến khi móng tay nàng đâm sâu vào trong da thịt, cảm giác đau đớn kia, nháy mắt khiến nàng tỉnh táo lại.
Vào thời điểm đó, nàng cũng đã tới Dung Vương phủ.
Trời đã khuya, nàng không biết lúc nào thì Cảnh Dung quay trở về, cũng không biết có sự kiện gì mới lạ xảy ra trên cung yến hay không. Nàng còn mải bận tâm với những suy nghĩ khác, trằn trọc hồi lâu, dần dần chìm vào giấc ngủ.
Hôm sau.
Một tin tức khiến người khiếp sợ truyền tới Dung Vương phủ.
Tiểu quan tiến tới gặp Cảnh Dung, bẩm báo toàn bộ tin tức cho hắn.
Nghe nói!
Trạm dịch có người đã chết!
Truyện khác cùng thể loại
3 chương
92 chương
22 chương
5 chương