Nữ ngỗ tác họa cốt
Chương 198 : Điều mình không muốn, đừng đẩy cho người khác
Tiêu Phi đưa ra kiến nghị, trong lòng Kỳ Trinh Đế cũng bắt đầu suy xét.
Nhưng Kỳ Trinh Đế không gật đầu, cũng không lắc đầu!
Rất nhanh, Kỳ Trinh Đế lập tức hạ chỉ truyền đại thần tới triều nghị sự.
Hoàng tử và các đại thần, lần lượt vào cung.
Nhưng Tiêu Phi vẫn chưa rời đi mà ở bên ngoài điện chờ đợi tin tức, sau đó triệu tập một tiểu thái giám.
Tiêu Phi phân phó với tiểu thái giám: "Ngươi hãy vào trong và lắng nghe xem, phàm là Hoàng thượng có bất luận quyết định gì, ngươi hãy lập tức tới báo cho bổn cung biết!"
"Vâng!"
Tiểu thái giám nhanh chóng đi vào trong điện.
.......
Trong điện!
Mọi người đứng thành ba hàng, Thái Tử, Cảnh Diệc và Cảnh Dung đứng ở phía trước, phía sau, chính là các triều thần liên quan.
Kỳ Trinh Đế hoài nghi, hỏi, "Lần này hai nước hòa thân, trẫm thật sự rất đau đầu. Các ngươi có biện pháp nào không?"
Trong lòng Cảnh Hoa đã có chủ ý, liếc mắt kinh bỉ nhìn Cảnh Diệc một cái, tiến lên phía trước.
"Phụ hoàng, từ xưa công chúa gả xa đã thành giai thoại, Cảnh Huyên là trưởng công chúa Đại Lâm, gả tới Khúc Khương là điều đương nhiên."
Lời này, Cảnh Diệc sao có thể không phản bác lại một vài câu đây?
Nói đến cùng, Cảnh Huyên là thân muội muội hắn!
Vì thế, Cảnh Diệc lập tức bác bỏ: "Mặc dù Cảnh Huyên thân là trưởng công chúa, nhưng với tính tình nàng ấy, chung quy có chút lỗ mãng, không nên gả xa. Những lời Thái tử nói, ta cảm thấy thật sự không ổn."
"Nhưng chỉ có Cảnh Huyên thích hợp. Hơn nữa, đối phương chính là Khúc Khương Vương, tất nhiên sẽ không bạc đãi Cảnh Huyên. Cảnh Diệc ngươi là huynh trưởng, chẳng phải nên vui mừng hay sao?" Cảnh Hoa nói với giọng có ý chế nhạo.
Đúng vậy, Cảnh Diệc ngươi không phải nên vui mừng hay sao?
Có lão Khúc Khương Vương làm muội phu của ngươi, thế lực của ngươi nhất định sẽ càng ngày càng lớn, cười trộm còn chưa kịp ấy chứ!
Theo lý, chính xác cũng nên là như thế!
Tuy nhiên, chỉ có bao cỏ mới có ý tưởng này.
Người thông minh sẽ có cách nghĩ khác.
Cảnh Diệc kìm nén cơn giận bùng nổ trong tim, trấn tĩnh nói với Kỳ Trinh Đế: "Phụ hoàng, Khúc Khương Vương cầu thân, nhất định có điều hiềm nghi. Hiện giờ mặc dù Khúc Khương và Đại Lâm hòa thuận ngoài mặt, nhưng nếu một ngày kia, hai nước gây chiến, Cảnh Huyên lại đang ở Khúc Khương, nếu như bọn họ dùng nàng làm con tin, Đại Lâm chúng ta phải đối mặt như thế nào?"
"Ân, Cảnh Diệc nói rất đúng." Kỳ Trinh Đế gật đầu.
"Vì thế nhi thần khẩn cầu phụ hoàng, đưa ra quyết định khác."
Kỳ Trinh Đế suy nghĩ khó xử, bỗng chốc, nghĩ tới kiến nghị của Tiêu Phi, cặp con ngươi tinh nhuệ đảo qua trên người mọi người.
Sau đó Kỳ Trinh Đế hỏi: "Khổng Ngu thì như thế nào?"
Nhắc tới tên này, các đại thần hai mặt nhìn nhau!
Và Cảnh Dung luôn luôn trầm mặc, thần sắc đột nhiên ngưng trọng lại.
Một lát sau, một vị đại thần trong triều cúi đầu, chắp tay nói: "Khổng gia chính là nhà mẹ đẻ Hoàng hậu Tuyên Xu, vị Khổng Ngu cô nương kia là người dịu dàng như ngọc, nếu như nàng ấy thay thế công chúa Cảnh Huyên gả tới Khúc Khương, thật sự rất thích hợp."
Những đại thần khác ngay lập tức lên tiếng phụ họa.
"Đúng vậy, Khổng gia cũng là danh môn, Khổng gia cô nương tới đó hòa thân, thật sự rất thích hợp."
"Đúng vậy!"
........
Cảnh Dung cảm thấy thế cục sắp định, lập tức bước lên, nhíu mày nghiêm túc khuyên.
"Xin phụ hoàng hãy suy nghĩ lại."
Nhiều năm trôi qua, mỗi khi nghị sự, nếu không phải Hoàng thượng nói Cảnh Dung mở miệng, hắn đứng ở trong triều đình, từ trước tới nay đều luôn là người sắm vai nhân vật trong suốt.
Không đáp lại cũng không bác bỏ!
Bây giờ, hắn đột nhiên bác lại một câu, khiến mọi người kinh ngạc!
Kỳ Trinh Đế chăm chú nhìn hắn, không thể hiểu được.
"Vì sao ngươi muốn trẫm suy nghĩ lại?"
"Mặc dù Khổng gia là danh môn, nhưng sự tình gả xa lần này rất quan trọng. Hơn nữa, hậu bối của Khổng gia chỉ còn lại một mình Khổng Ngu cô nương. Phụ hoàng từng dạy dỗ nhi thần, điều mà chính mình không muốn, đừng đẩy tới cho người khác. Vì vậy nhi thần khẩn cầu phụ hoàng hãy suy nghĩ lại."
Bộp ——
Kỳ Trinh Đế tức giận.
"Làm càn!" Tiếng nói đầy khiển trách, giống như lũ lụt quét tới, "Mặc dù trẫm đã dạy ngươi điều mình không muốn, đừng đẩy cho người khác. Nhưng trẫm cũng đã dạy ngươi, trung thành với cuội nguồn trước tiên."
Cảnh Dung nhíu mày, thần thái tự nhiên, nhưng lại mang theo một sự quật cường.
Hắn không hề sợ hãi, nói: "Lời nhi thần nói, không hề mạo phạm tới ý của phụ hoàng, chỉ mong phụ hoàng có thể cân nhắc rõ ràng, Khổng gia......"
Hắn còn chưa nói xong, Cảnh Diệc đã nói chen vào.
"Cảnh Dung, ngươi và Khổng Ngu có quan hệ rất tốt, từ nhỏ cùng nhau lớn lên, tình cảm giữa các ngươi mọi người đều biết. Nhưng ngươi chớ quên, lần này liên quan đến quan hệ giữa hai nước, ngươi thân là Vương gia, chắc hẳn nên phân biệt rõ ràng, bên nào nặng bên nào nhẹ chứ?"
Cảnh Diệc quả thật mang một bộ dáng tiện nhân!
Khóe miệng Cảnh Diệc, thậm chí còn mang theo nụ cười khó lường.
Những lời nói này, thật ra đã đẩy Cảnh Dung xuống một cái hố rất sâu.
Kỳ Trinh Đế tức giận, nếu như Cảnh Dung vẫn tiếp tục khăng khăng phản bác, không thể nghi ngờ là đang tự đào mồ chôn mình!
Nhưng, Cảnh Hoa vẫn quyết tâm muốn đối nghịch cùng với Cảnh Diệc.
Chính ngươi không muốn thân muội muội của mình đi hòa thân, ngược lại muốn biểu muội của ta phải đi?
Đừng tưởng bở!
Vì thế Cảnh Hoa đầu tiên là liếc mắt nhìn phụ hoàng mình một cái, thấy sắc mặt phụ hoàng rất giận dữ, Cảnh Hoa lập tức hếch cằm, vẻ mặt kiêu ngạo, nói với Cảnh Diệc: "Cảnh Diệc, ngươi nói nhiều như vậy, đơn giản chính là không muốn Cảnh Huyên đi hòa thân đúng không?."
Một lời của Cảnh Hoa đã nói toạc ra hết!
Cảnh Hoa tiếp tục quay qua nói với phụ hoàng mình, "Phụ hoàng, Khúc Khương Vương lần này phái người tới cầu thân, nếu gả Cảnh Huyên qua đó, chính là thích hợp nhất. Sau này hai nước có gây chiến hay không vẫn chưa biết được. Nếu như tương lai, Cảnh Huyên có thể trở thành vương hậu Khúc Khương, phụ hoàng hãy ngẫm lại xem, Khúc Khương không phải sẽ giống như một quân cờ trong tay Đại Lâm chúng ta hay sao? Hơn nữa Cảnh Dung nói đúng, hậu bối Khổng gia chỉ còn lại một mình Khổng Ngu. Tin rằng nếu mẫu hậu vẫn sống trên đời, cũng sẽ phản đối việc này giống như Cảnh Dung."
Dọn ra cả mẫu hậu đã chết của mình, hắn muốn đánh cuộc một phen với tình yêu của Kỳ Trinh Đế với hoàng hậu Tuyên Xu thâm hậu đến đâu!
Sắc mặt Kỳ Trinh Đế trầm xuống, thở dài một tiếng!
Kỳ Trinh Đế chau mày.
Cảnh Diệc nheo mắt liếc nhìn Cảnh Hoa một cái.
Nhưng Cảnh Hoa trợn trắng mắt, hoàn toàn không nhìn thấy Cảnh Diệc.
Cũng may Cảnh Diệc là người trầm ổn, tâm tư linh hoạt, cố gắng cầu xin Hoàng thượng nghĩ lại: "Phụ hoàng, Cảnh Huyên vẫn còn nhỏ tuổi, hơn nữa không có lòng phòng bị, nếu như nàng gả tới Khúc Khương sẽ giống như bẻ gãy đôi cánh của nàng. Hơn nữa các vị đại thần cũng cảm thấy Khổng Ngu thay thế rất thích hợp. Khổng Ngu có may mắn được gả tới Khúc Khương, chính là vinh hạnh của Khổng gia, hay là......"
Kỳ Trinh Đế giơ tay, ngắt lời hắn nói!
Tiếng ong ong khiến cho Kỳ Trinh Đế cảm thấy đầu mình đau đớn!
Sớm biết như vậy, tự bản thân mình đóng cửa lại, nghĩ thật kỹ và đưa ra quyết định là được.
Hiện giờ bên trái một lời, bên phải một câu, tất cả đều có đạo lý.
Phiền muốn chết!
Phiền muốn chết!
"Đều lui ra đi!"
Lúc này mọi người không dám đắc tội với sự khó chịu của Kỳ Trinh Đế, đành phải cúi thấp người, toàn bộ đều thối lui ra ngoài.
Cảnh Dung là người cuối cùng ra khỏi đại điện.
Vừa đến ngoài cửa điện, Cảnh Dung đã bị Cảnh Hoa cản lại.
Cảnh Hoa mang theo giọng điệu âm dương quái khí, vỗ vai Cảnh Dung, đắc ý nói: "Như thế nào, bổn Thái tử vừa rồi đủ nghĩa khí chứ? Biết ngươi và Khổng Ngu lưỡng tình tương duyệt, vì thế ta đã cực lực giúp ngươi."
Ừ, ta thật sự muốn cảm ơn ngươi!
Lăn! Được chưa?
Cảnh Dung lười trả lời hắn, yên lặng không đáp.
"Ngươi cũng đừng quá thương tâm, phụ hoàng vẫn chưa hạ chỉ, hết thảy đều có thể thay đổi. Hai ngày tới, ta sẽ giúp ngươi tranh thủ thêm, nói nhiều hơn với phụ hoàng, phụ hoàng sẽ không chia rẽ uyên ương."
"Thái tử......"
"Được rồi được rồi, không cần cảm ơn ta, Khổng Ngu là biểu muội của ta, trong lòng nàng có ngươi, ta biết là được."
Cảnh Hoa mang một bộ dáng "ta biết hết tất cả mọi thứ"!
Hắn ta nói tiếp: "Mặc dù chuyện biên cương trước đó, ngươi đứng ở phía bên Cảnh Diệc, nhưng bổn Thái tử rộng lượng, không so đo với ngươi."
Bổn Thái tử có trái tim rộng lớn giống như đại dương bao la!
Hiện tại Cảnh Dung một đầu đầy hắc tuyến, đơn giản quay người lại: "Đa tạ Thái tử, ta còn có việc, vì vậy ta sẽ rời đi trước."
"Việc gì?"
Cảnh Dung thầm nghĩ, liên quan rắm gì tới ngươi!
Nhưng những lời này, Cảnh Dung vẫn nuốt trở vào.
Hắn chỉ nói: "Trong phủ bận rộn, ta cần nhanh chóng quay về xử lý."
"Ồ!" Cảnh Hoa theo tiếng, tò mò lôi kéo Cảnh Dung hỏi: "Đúng rồi, vị Kỷ tiên sinh mà ngươi mang về, lần trước ở trong sinh thần Tiêu Phi ta có nhìn thấy một lúc. Không ngờ, người này lại lợi hại như vậy, vụ án mất tích hắn đều phá được. Nếu có thời gian, ngươi hãy giới thiệu bổn Thái tử với hắn, được không?"
"Tiên sinh không thân thiện lắm, Thái tử tốt nhất không cần phải gặp."
"Vì sao? Người thông minh như thế, Cảnh Dung ngươi định cất giấu cho riêng mình dùng phải không?"
Cảnh Hoa oán giận nói.
Cảnh Dung lắc đầu, thở dài một tiếng, lơ đãng đáp lại đôi câu, lập tức rời đi.
Bỏ lại Cảnh Hoa vẫn đang thất thần sau lưng!
Truyện khác cùng thể loại
3 chương
92 chương
22 chương
5 chương