Nữ ngỗ tác họa cốt

Chương 182 : Tình cảm của khổng ngu

Từ nhỏ lớn lên, Khổng Ngu vẫn vẫn luôn gọi hắn là A Dung, hắn vẫn luôn gọi nàng là Ngu nhi. Thói quen này, có lẽ đã bị Cảnh Dung sửa lại vào năm trước. Giờ phút này đối mặt với Khổng Ngu, Cảnh Dung chỉ nói, "Đó đều đã là quá khứ, nàng chung quy sẽ phải gả đi, nếu ta tiếp tục gọi nàng là Ngu nhi sẽ có chút không ổn." "Nếu ta phải gả chồng, tất nhiên sẽ muốn gả cho chàng. Chàng gọi ta là Ngu nhi thì có gì không ổn?" Khổng Ngu là người thẳng tính, từ trước đến nay trong lòng đều không thể che dấu điều gì. Nàng thích Cảnh Dung, cũng không cần phải che giấu. Cảnh Dung tất nhiên không hề kinh ngạc, lời này hắn vẫn luôn nghe từ lúc còn nhỏ, tới mức lỗ tai đều đã mòn, nhưng hắn đối với Khổng Ngu, chỉ giống như tỷ tỷ! Hắn vừa dùng một tay lấy quần áo của mình từ trên bình phong xuống, vừa nói, "Khổng Ngu, ta hiểu tâm tư của nàng, nhưng bây giờ chúng ta không còn nhỏ nữa, có những lời nói vui đùa cũng không nên nói." "Ta không phải đang nói giỡn với chàng, một năm trước ta đã nói rõ với chàng, ta đã không còn trẻ nữa, mẫu thân thường xuyên thúc giục ta thành thân. Lần này trở về từ Thanh Sơn Cư, mẫu thân quyết tâm định ra hôn sự cho ta, ta đã gật đầu. Mẫu thân nói, hai ngày sau sẽ tiến cung, cầu xin thánh chỉ của Hoàng thượng." "Cái gì?" Thần sắc Cảnh Dung cứng lại, quần áo trong tay suýt nữa rơi xuống mặt đất. Hắn nhanh chóng nói, "Khổng Ngu, ta chỉ xem nàng giống như tỷ tỷ, những lời này ta cũng từng nói rõ với nàng." "Chàng và ta cùng nhau lớn lên, khi còn nhỏ, chàng vẫn luôn dính với ta. Khi chúng ta lớn lên, ta có cảm giác giống như có một tầng lụa mỏng ngăn cách giữa chúng ta. Ta luôn có cảm giác khác, tâm tư ta đã nói thẳng với chàng. Vì chàng, ta và với mẫu thân đã va chạm rất nhiều lần, đẩy đi rất nhiều người tới cầu thân, trong lòng ta sớm đã nhận định chàng. Chàng nói những lời này, khiến ta cảm thấy không có chỗ dung thân." Trong khi nói chuyện, hốc mắt Khổng Ngu hiện lên vẻ chua chát, nhưng mặt ngoài lại vẫn rất có phong phạm, nhìn không thấy được sự đau khổ của nàng. Nếu như đổi thành người khác, Cảnh Dung sớm đã rời đi để lại cái bóng, nhưng người này lại là Khổng Ngu. Hắn nhấp nhấp môi mỏng, nói "Không phải ta muốn khiến nàng xấu hổ, nhưng......" Hắn còn nói chưa dứt, lập tức đã bị ngắt lời! "Cho dù ta suy nghĩ quá nhiều, hay suy nghĩ miên man, nhưng vì sao chàng vẫn luôn lảng tránh ta?" Khổng Ngu vẫn thanh thản như trước. Trong lòng Cảnh Dung cực kỳ bất đắc dĩ, hắn nghiêng người lui qua một bên, nhẹ nhàng thở dài một hơi, nghiêm túc nói, "Không phải ta lảng tránh nàng, có điều nàng và ta từ nhỏ lớn lên cùng nhau giống như người thân." Khổng Ngu rũ mắt xuống, nhận lấy quần áo trong tay hắn, nói, "Hôm nay ta tới đây để nói những lời này với chàng, chờ thương thế của chàng khỏe hẳn rồi hẵng nói tiếp." Nói thẳng ra là Khổng Ngu đang muốn trốn tránh. Nàng phất phất quần áo, cẩn thận mặc lên giúp hắn. Nhưng đột nhiên từ trong quần áo rơi xuống một thứ. Đinh —— Nàng cúi đầu xuống nhìn, không ngờ chính là một viên ngọc dùng làm phụ kiện. Khổng Ngu đang định nhặt lên, nhưng đã chậm một bước so với Cảnh Dung, hắn vừa nhặt lên, lập tức thu vào trong ống tay áo. "Đó là cái gì? Nhìn có vẻ giống như là một viên ngọc không có gì quý giá, sao chàng lại khẩn trương như thế." "Chỉ là vật bình thường, không có gì." "Ồ!" Khổng Ngu cũng không tiếp tục truy vấn. Hạt ngọc kia, là phụ kiện màu bạc mà Cảnh Dung đã gỡ xuống từ trên dây buộc mũ quan của Kỷ Vân Thư, mặc dù chất lượng tầm thường, nhưng hắn lại vạn phần quý trọng. Sau đó hai người còn nói một số chuyện khác, nhưng gần như đều là Khổng Ngu nói. Và nàng nói nhiều nhất, cũng là sự tình ở Thanh Sơn Cư. "Mặc dù ở đó non xanh nước biếc, có thể dưỡng tâm tính con người, nhưng một năm qua, thật sự rất buồn tẻ nhạt nhẽo. Mẫu thân ngày đêm thành kính, thắp hương niệm Phật, không thể nói chuyện nhiều với ta. Ở trên núi, tất nhiên cũng không có nhiều người, thỉnh thoảng ta sẽ nhớ tới những ngày chúng ta còn nhỏ, thật sự rất vui. Hiện giờ cuối cùng ta đã hồi kinh, nửa đường gặp gỡ Mộ Nhược, hắn nói với ta chút chuyện của chàng. Nghe nói, chàng đã rời kinh để điều tra 《Lâm Kinh Án》khoảng nửa năm, gần đây mới hồi kinh. Nửa năm chàng sống ở bên ngoài, chắc cũng gặp không ít khó khăn, đúng không? Nhìn chàng, thật sự gầy đi rất nhiều." Trong khi nói, những ngón tay nàng chạm chạm qua sườn mặt tuấn tú của Cảnh Dung. Những đầu ngón tay nhẹ nhàng vừa chạm vào một cái, Cảnh Dung vẫn luôn cảnh giác và quan sát biểu hiện buồn bực trên khuôn mặt Khổng Ngu. Sau đó —— Hắn lập tức đẩy tay nàng trở về, lặng lẽ đứng dậy và đi về phía cửa. Phân phó Lang Bạc, "Đưa Khổng cô nương trở về." "Vâng!" Cảnh Dung quay lưng rời đi. Trong phòng, Khổng Ngu nhìn thân ảnh kia càng lúc càng xa, bức tường bao quanh trái tim nàng ngay lập tức sụp đổ, trên khuôn mặt vẫn luôn bình tĩnh hiện lên thần sắc đau khổ, những giọt nước mắt cố nén, chung quy cũng tràn ra. Đôi tay lạnh bẩm sinh siết chặt thành nắm đấm, phần móng tay được sơn đâm sâu vào trong lòng bàn tay. Lang Bạc tiến vào, chắp tay, "Khổng cô nương, ta sẽ đưa cô nương trở về." "Không cần." Giọng điệu lạnh lùng, nhưng nghe ra thì thấy có chút khó chịu. Nàng không nhìn Lang Bạc, xoay người vì không muốn hắn nhìn thấy cảm xúc của mình, bước từng bước nhỏ rời đi. Lang Bạc sau lưng lắc đầu, "Vương gia a Vương gia, lần này chỉ sợ ngài sẽ có một hồi đại kiếp." ........ Đông Uyển, Vệ Dịch đang nói chuyện phiếm cùng với mấy nha đầu trong sân. Một lúc sau Kỷ Vân Thư đi tới, vội vàng chạy vào phòng trong, cửa còn chưa kịp đóng, tay Vệ Dịch đã duỗi vào trong. "Thư nhi, sáng sớm Thư nhi đi đâu vậy?" "Không đi đâu cả!" Không phải sáng sớm nàng đã đi đâu, mà là cả đêm nàng vẫn chưa quay về. Vệ Dịch tiến tới trước mặt nàng, chớp chớp mắt, "Thư nhi, Thư nhi không vui sao?" Nàng nghẹn một chút, lắc đầu, ngồi vào trước gương, nhưng có vẻ có chút thất thần, đôi tay không biết vì sao lại bắt đầu mân mê những thứ trên bàn. Trong lòng nàng có cảm giác hoang mang! Vệ Dịch cúi xuống ở bên người nàng, mày nhíu chặt, hắn nhìn nàng hồi lâu, bỗng nhiên nắm lấy đôi tay đang mân mê hoảng loạn của nàng. Hơi ấm từ lòng bàn tay Vệ Dịch truyền qua mu bàn tay của nàng, ngay lập tức khiến nàng hồi phục lại tinh thần, cảm giác hoang mang rối loạn trong lòng cũng giảm bớt vài phần. Nàng nghiêng mắt, đối diện với cặp mắt đẹp mang theo lo lắng của Vệ Dịch. "Vệ Dịch?" "Mặc dù rất nhiều sự tình ta đều không hiểu, nhưng chỉ cần Thư nhi nói với ta, ta nhất định sẽ hiểu. Trong lòng Thư nhi không thoải mái, vì sao không nói cho ta biết? Nhìn thấy Thư nhi như vậy, ta thật sự rất lo lắng." Trong mắt hắn hiện lên sự quan tâm chân thành rõ ràng! Kỷ Vân Thư sờ sờ đầu hắn, khóe miệng hơi mỉm cười, "Ta không sao, thật sự không sao. Vệ Dịch, ngươi không cần phải lo lắng cho ta." "Nhưng Thư nhi không vui." "Có sao?" Vệ Dịch gật đầu, chỉ vào một cái hộp và một cây trâm trước mặt, nói "Thư nhi đã lấy thứ này, sau đó lại lấy ra thứ này, tới tới lui lui rất nhiều lần rồi, tất nhiên là Thư nhi không vui nên mới có thể như thế." Đúng vậy, Vệ Dịch là một người cẩn thận! Kỷ Vân Thư luôn cảm thấy, nếu như Vệ Dịch không ngốc, thật sự tốt biết bao. Đột nhiên, trong lòng nàng dâng lên một ý tưởng! "Vệ Dịch!" Nàng gọi hắn một tiếng. "Hả?" Sau khoảnh khắc, nàng lại lắc đầu, "Thôi." Vệ Dịch phồng miệng lên, nắm chặt tay nàng, sau đó vừa ghé vào trên đùi nàng. Vừa nói, "Thư nhi, nàng có thể đồng ý với ta hay không, sau này đừng không vui vẻ được không, nếu nàng thật sự không vui, vậy nàng cũng phải nói với ta." "Ồ! Được!" Nàng đồng ý, cảm giác hoang mang rối loạn trong lòng mới vừa rồi đều tan biến hết. Có lẽ cũng chỉ có ở bên người Vệ Dịch, nàng mới có cái loại cảm giác an tâm thế này.