Nữ ngỗ tác họa cốt
Chương 168 : chân tướng (2)
Thấy Kỷ Vân Thư như vậy, Cảnh Huyên cảm thấy rất khó hiểu!
Nhưng nàng còn chưa kịp hỏi câu gì, Kỷ Vân Thư đã chạy vội ra ngoài, trên chân giống như có gió lần nữa, đi tới tiền viện.
Vừa lúc này, Cảnh Dung cũng quay về từ Đào Hoa Nguyên.
Đụng phải nàng đang đi vội vã!
"Có chuyện gì vậy?"
"Hung thủ, ta biết hung thủ là ai." Giọng nói của nàng rất nôn nóng.
Cảnh Dung nhíu lông mày lại!
Kỷ Vân Thư tiếp tục nói, "Nhưng hiện tại ta cần Vương gia giúp ta điều tra hai người."
........
Sau nửa canh giờ, Kinh Triệu Doãn vội vàng tới nơi, đương nhiên, còn mang theo một số tư liệu.
"Kỷ tiên sinh, ngươi nói ta điều tra thông tin của toàn bộ những người bán thịt lợn trong kinh thành, tư liệu đều đã ở đây."
Kinh Triệu Doãn đưa tài liệu qua, Kỷ Vân Thư cũng không nhận lấy, chỉ nói, "Những tư liệu này tạm thời để đó đã."
"Hả?"
Kinh Triệu Doãn không hiểu.
Sắc mặt Cảnh Dung ngưng trọng, tiến lên, giao hai quyển trục trong tay cho Kinh Triệu Doãn.
Sau đó hắn phân phó, "Kinh Triệu Doãn, hiện tại bổn vương mệnh lệnh ngươi, lập tức phái người âm thầm giám sát nam tử trên bức hoạ, đồng thời ngươi phái người bảo vệ nữ tử trong bức họa này. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, rất nhanh có thể bắt được hung thủ phía sau vụ án mất tích mang về quy án."
Kinh Triệu Doãn mở hai bức họa ra!
Một bức, đúng là tên đầu bếp trong tửu lầu kia.
Một bức, chính là nữ khách nhân đã đại náo một trận ở tửu lầu hôm nay.
Kinh Triệu Doãn không hiểu nên hỏi, "Vương gia, đây là?"
Không đợi Cảnh Dung trả lời, Kỷ Vân Thư đã nói, "Ta đã từng nói, từ mảnh vải bố trắng kia, hung thủ rất có khả năng chính là một người bán thịt heo. Tuy nhiên, ta đã xem nhẹ một chút, còn có một khả năng khác, hung thủ chính là đầu bếp. Ta đã lật xem tất cả tư liệu về vụ án mất tích lúc trước, mỗi một người mất tích trước đây, đều có một đặc điểm giống nhau, đó là tất cả các nàng đều cùng tới một nơi, cùng phát sinh tình huống như nhau."
"Cái gì?"
"Trước khi các nàng mất tích, đều tới tửu lầu Xương Tường. Trong đó, có một nữ tử hát điều gọi là Mị Hương, nhưng bởi vì trên thân thể nàng ấy có tật, đều từng bị những người đã mất tích kia nhục nhã trước mặt mọi người. Vì thế, vào lúc ban đêm hoặc có thể là ngày hôm sau, những nữ tử đó liền bị mất tích."
Khi Kỷ Vân Thư nói chuyện, Kinh Triệu Doãn tinh tế tưởng tượng, thật đúng là như vậy!
Và Kỷ Vân Thư vẫn tiếp tục nói, "Nam tử trong bức họa này, gọi là Cam Trù Lương, chính là một người đầu bếp của tửu lầu Xương Tường. Nữ tử trên bức họa là tiểu thư Nguyễn gia - Nguyễn Nhã Nhi. Hôm nay, ta vô tình gặp được Nguyễn tiểu thư ở tửu lầu kia. Bởi vì trên cổ Mị Hương có vết sẹo, nàng ta đã nhục nhã nàng ấy trước mặt mọi người. Lúc đó, ánh mắt Cam Trù Lương nhìn Nguyễn tiểu thư tràn ngập tức giận. Ta nghĩ, Cam Trù Lương và Mị Hương nhất định có quan hệ gì đó. Lúc ấy, ta bỗng đột nhiên nhớ tới một việc, trước kia ta từng tới tửu lầu đó ăn cơm, phát hiện trong thịt bọn họ nấu có hương vị rất kỳ lạ, căn bản không phải thịt heo. Cho tới khi ta lật xem hết những tư liệu về vụ án mất tích, ta mới cảm thấy ý nghĩ của ta chắc hẳn không sai. Đầu bếp kia, rất có khả năng chính là hung thủ."
Tất cả mọi người nghe xong những lời nàng nói, hai mặt nhìn nhau!
"Chẳng lẽ, thịt trong tửu lầu kia, là thịt người?" Có người kinh hãi hét lên một tiếng.
Chỉ nói thôi, cũng cảm thấy ghê tởm không thể chịu được.
Sau khi Kinh Triệu Doãn tiêu hóa xong những lời nàng nói, nuốt nuốt nước miếng, cầm hai bức họa trong tay, hỏi, "Vì thế ý của Kỷ tiên sinh là cảm thấy hung thủ sẽ còn tiếp tục gây án?"
"Không sai, mặc dù hiện tại không có chứng cứ xác thực chứng minh Cam Trù Lương chính là hung thủ, nhưng, nếu như hắn thật sự bởi vì người khác nhục nhã Mị Hương mà bắt cóc những nữ tử đó. Vậy thì, sau khi Nguyễn gia tiểu thư nhục nhã Mị Hương, Cam Trù Lương nhất định sẽ không bỏ qua nàng ta. Vì vậy, hy vọng Kinh Triệu Doãn có thể phái người vừa âm thầm giám thị Cam Trù Lương, vừa bảo hộ tiểu thư Nguyễn gia."
Nàng nói rất rõ ràng!
Cảnh Dung một bên phất tay, "Kinh Triệu Doãn, hiện tại ngươi lập tức đi làm việc, mạng người quan trọng, đừng kéo dài thời gian. Nhưng nhớ kỹ, phải điều tra kín đáo, đừng rút dây động rừng."
"Vâng!"
Rất nhanh, Kinh Triệu Doãn nhận lệnh, cầm cả hai bức họa rời đi.
Hiện giờ vụ án đã có manh mối, nếu như Cam Trù Lương chính là hung thủ, đêm nay nói không chừng hắn thật sự sẽ hành động tiếp.
Đến lúc đó, có thể sẽ bắt được hắn tại hiện trường vụ án.
Tay trong ống tay áo của Kỷ Vân Thư nắm chặt thành nắm đấm, tâm trí của nàng vẫn luôn bận rộn với vụ án. Khi nàng đang xuất thần, Cảnh Dung đã duỗi tay ra, quơ quơ ở trước mặt nàng.
Hắn nói, "Vụ án đã có phương hướng, hiện tại có phải nên tới phiên bổn vương hỏi ngươi một chuyện hay không?"
"Gì vậy?"
"Hôm nay, ngươi từng đi ra ngoài?"
Điều gì nên tới, nó sẽ tới.
Nàng gật đầu, "Vâng."
"Đi làm gì?"
"Gặp Lý Thời Ngôn!"
Sắc mặt Cảnh Dung lập tức biến đổi, mơ hồ có một lượng dấm bùng lên trong ngực, hỏi, "Quan hệ của các ngươi hiện tại rất tốt?"
"Không tốt."
"Vậy sao ngươi đi gặp hắn?" Giọng điệu của Cảnh Dung nghe rất bình tĩnh, nhưng sự nặng nề trong lời nói vẫn cực kỳ sắc bén.
Kỷ Vân Thư đang suy nghĩ về vụ án, căn bản không có tâm tư trả lời hắn.
"Vương gia, hiện nay ta không có tâm tình trả lời ngươi về những chuyện này." Trong khi nói, nàng liền ngồi xuống bên cạnh, dự định chờ đợi tin tức.
Cảnh Dung liếc mắt xem xét nàng một cái, tâm tình chán nản, thôi, chờ tới khi vụ án này kết thúc, sẽ tính sổ hết với nàng.
Đơn giản ——
Hắn cũng ngồi xuống, an tĩnh chờ tin tức.
Cảnh Huyên ẩn một bên vẫn luôn quan sát hết thảy, cũng lắng nghe hết tất cả.
Cảm giác sùng bái trong lòng đối với Kỷ Vân Thư, một lần nữa dâng lên giống như sông cuộn biển gầm.
Nàng lo lắng Cảnh Dung sẽ phát hiện ra mình đã lẻn tới nơi này, vì thế đành phải kín đáo hồi cung.
Nàng vừa mới hồi cung, đã bị Tiêu Phi bắt ngay tại trận.
Tiêu Phi tức giận nhìn nàng, "Lại tới Dung Vương phủ?"
Cảnh Huyên tươi cười, ngồi xuống bên cạnh Tiêu Phi, nũng nịu nói, "Mẫu phi, con vừa đi ra ngoài một chút, không tới trong phủ hoàng huynh Cảnh Dung."
"Con không cần gạt ta, bổn cung đều sai người theo dõi hành tung của con."
"Mẫu phi!"
"Con đừng làm bộ với ta." Tiêu Phi mắng nhẹ một tiếng, thật sự hận không thể rèn sắt thành thép, kéo tay Cảnh Huyên, vỗ vỗ tay nàng vài lần, "Huyên nhi, con là công chúa, phải có bộ dáng công chúa. Con nhìn con xem, hiện tại suốt ngày chạy ra ngoài cung, bên người ngay cả thị vệ cũng không mang theo, vạn nhất xảy ra chuyện thì phải làm sao?"
"Con sẽ không sao, sẽ không có người nào có thể khi dễ trên đầu con đâu, xin mẫu phi cứ yên tâm."
"Ta mặc kệ con nói thế nào, tuổi con cũng không còn nhỏ, sớm muộn gì cũng phải gả chồng. Ta và phụ hoàng con đã thương thảo về hôn sự của con, phụ hoàng con đã đồng ý, sẽ lựa chọn người thích hợp với con. Đối phương nếu không phải là tướng, cũng sẽ là đệ tử danh môn. Vì thế, con hãy ngoan ngoãn đợi ở trong cung, đừng đi đâu nữa, hãy sửa lại tính khí bất thường của con đi."
Cảnh Huyên vừa nghe tới phải gả, lập tức cảm thấy không vui. Nàng vừa bĩu môi, vừa quay người nói, "Nữ nhi sẽ không gả."
"Nữ nhi sao có thể nói như vậy."
"Nhưng...... cho dù phải gả, nữ nhi cũng muốn tự mình chọn lựa." Cảnh Huyên tùy hứng nói.
Ánh mắt Tiêu Phi đen lại, hỏi một câu, "Con hãy thành thật nói cho mẫu phi biết, có phải con...... thích vị Kỷ tiên sinh kia hay không?."
"Mẫu phi, con......" Bí mật trong lòng đột nhiên bị người vạch trần, Cảnh Huyên đỏ mặt một trận, cúi đầu thật thấp. Nhưng vẫn nhấp môi thẹn thùng nói một câu, "Thật ra, Kỷ tiên sinh thật sự rất thông minh, ngay cả vụ án mạng mất tích lần này, hắn cũng có thể phá được, nữ nhi...... đúng thật là rất sùng bái Kỷ tiên sinh."
"Con vừa nói gì vậy?"
"Mặc dù hắn không có công danh, nhưng nữ nhi tin tưởng hắn......"
Tiêu Phi ngắt lời nàng nói, sắc mặt nôn nóng, "Ta không phải hỏi con điều này, con vừa nói, hắn đã tra ra vụ án mất tích?"
Cảnh Huyên gật gật đầu.
Sau đó nói, "Chính con đã nhìn thấy, nghe thấy."
"Con đã nhìn thấy gì? Nghe thấy gì?"
Cảnh Huyên không suy nghĩ nhiều, nói hết toàn bộ những gì mình biết cho Tiêu Phi nghe.
Sắc mặt Tiêu Phi, càng ngày càng đen!
Truyện khác cùng thể loại
57 chương
79 chương
73 chương
135 chương
108 chương
21 chương
498 chương