Nữ ngỗ tác họa cốt
Chương 125 : bà lão sói giảo hoạt
Tiểu Lộ Tử cảm thấy đau đầu.
"Tiểu nhân biết, nhưng...... trong lúc nhất thời thật sự rất khó sửa, tiểu thế...... công tử, sẽ không có lần sau."
Lý Thời Ngôn trừng hắn một cái, sau đó vuốt cằm mình và bắt đầu cân nhắc.
Mọi người đều nói Đại Lâm rất nhiều mỹ nhân, hắn thật vất vả tìm tới một chuyến, không nắm bắt lấy cơ hội, vậy là chẳng phải lãng phí hay sao.
Lúc này, trong phòng Vệ Dịch.
Lang Bạc giữ cửa đến nỗi kín mít, Vệ Dịch căn bản không thể ra ngoài được, đơn giản nằm ở trên giường, đưa lưng về phía Lang Bạc.
"Vệ công tử, ngươi không đói bụng sao?" Lang Bạc hỏi hắn.
Vệ Dịch không thèm để ý tới, còn hừ một tiếng.
Xem ra Vệ Dịch thật sự tức giận, muốn hắn ngủ cùng với một đại nam nhân, hắn thật sự không thích, hơn nữa cực kỳ không vui!
Qua một hồi lâu, Lang Bạc thấy Vệ Dịch hình như đã thật sự ngủ rồi, còn nhẹ giọng kêu hai tiếng "Vệ công tử", nhưng không có lời đáp lại.
Đơn giản lặng lẽ lui ra ngoài, Vệ Dịch giận dỗi không ăn cơm, nhưng hắn đói bụng!
Sau khi ra khỏi phòng liền đóng cửa lại.
Vệ Dịch vốn nằm ngủ ở trên giường, đột nhiên ngồi dậy từ trên giường.
Sờ sờ bụng, thật ra hắn sớm đã rất đói bụng.
Thừa dịp Lang Bạc không có ở đây, hắn phải đi tìm Thư nhi cùng nhau ăn cơm mới được!
Vệ Dịch đẩy cửa đi ra ngoài, nhìn trái nhìn phải, nhưng không nhớ rõ phương hướng.
Trong miệng luôn lầm nhẩm: "Thư nhi đang ở chỗ nào?"
Lầu hai của khách điếm được bao quanh bởi một vòng lan can lớn, mỗi gian phòng đều xen kẽ nhau, hơn nữa giống nhau như đúc, chỉ có phía trên mỗi cánh cửa được đánh một số con số kỳ lạ.
Vệ Dịch gãi đầu, bắt đầu đi bộ trên lầu hai. Hắn vừa mới đi đến một gian phòng mở rộng cửa, lập tức bị một bàn tay đột nhiên kéo vào.
"Cứu......"
Từ "Mạng" còn chưa được hô lên, đã bị người che miệng lại.
"Đừng kêu."
Lý Thời Ngôn kéo hắn ngồi xuống, nhếch miệng cười về phía hắn, vỗ vỗ bờ vai hắn: "Yên tâm, ta không hại ngươi."
Vệ Dịch còn có chút kinh hồn chưa định, một đôi ánh mắt cảnh giác sợ hãi nhìn Lý Thời Ngôn.
Hỏi: "Ngươi là ai?"
"Ta?" Lý Thời Ngôn dùng ngón trỏ chỉ chính mình, giống như đại ca ca cười cười, mang theo mười phần giảo hoạt, nói: "Ta gọi là Lý Thời Ngôn, ngươi thì sao?"
"Vệ Dịch."
"Các ngươi là người nào? Muốn đi đâu vậy?"
Vệ Dịch cúi đầu, ôm cánh tay mình, rụt rụt về phía một bên, nhấp miệng không nói lời nào.
Dáng vẻ này, khiến Lý Thời Ngôn cảm thấy kỳ quái, đại nam nhân này vì sao cảm giác trông giống như một tiểu hài tử!
Tuy nhiên, Tiểu Lộ Tử bên cạnh đã tiến đến bên tai hắn nhẹ giọng một câu: "Công tử, hắn có phải là một tên ngốc tử hay không?"
"Ngốc tử?" Lý Thời Ngôn nhíu hai mắt lại.
Ân!
Thật sự có chút giống.
Hắn ngả người về phía trước, mang theo giọng điệu thử hỏi: "Vệ huynh, chúng ta cùng nhau ở chung một khách điếm cũng xem như có duyên, nếu đã cùng đường, vậy chúng ta có thể giúp đỡ lẫn nhau, đúng không?"
"......"
"Vệ huynh?"
Vệ Dịch vừa đứng dậy, vừa nói: "Ta không quen biết các ngươi, nương nói, không thể nói chuyện với người xa lạ."
Vệ Dịch đang chuẩn bị đi ra ngoài, nhưng đã bị Lý Thời Ngôn kéo lại, sự giảo hoạt càng thêm rõ ràng trên khuôn mặt tươi cười.
Xem ra, người này thật sự là một ngốc tử.
Vệ Dịch lại bị áp ngồi xuống lần nữa, càng thêm khẩn trương: "Các ngươi muốn làm gì? Đừng giết ta!"
"Ai muốn giết ngươi!" Lý Thời Ngôn dở khóc dở cười, khẽ nhíu mày.
Hắn quả thực chính là một người tốt!
Ngày thường ngay cả giết gà, hắn cũng không dám giết.
Đương nhiên, là nhi tử duy nhất của Khang Định hầu Khúc Khương, cũng không tới phiên hắn phải đi giết gà!
"Vệ Dịch, ta là người tốt, sao sẽ giết ngươi!" Trong khi nói, Lý Thời Ngôn dịch một đĩa điểm tâm tới trước mặt Vệ Dịch, nói: "Ngươi nhất định đã đói bụng rồi, đúng không? Tới, ăn một chút, chúng ta cùng nhau trò chuyện một lúc, thế nào?"
Một bộ giống như bà lão trong bộ dạng sói.
Không, là bọn buôn người!
Vệ Dịch sớm đã rất đói bụng, nhìn thấy điểm tâm, thèm ăn, tất nhiên không thể nhịn được, cầm lấy một khối điểm tâm đưa vào trong miệng, còn ngoan ngoãn gật gật đầu.
Sau khi đã chứa một miệng điểm tâm, hắn hàm hàm hồ hồ hỏi: "Ngươi muốn nói chuyện gì? Nói trong bao lâu?"
Chỉ cần nói trong thời gian một mâm điểm tâm!
Lý Thời Ngôn ý bảo Tiểu Lộ Tử đóng cửa lại, lúc này mới hỏi Vệ Dịch: "Ta hỏi ngươi, ngươi đang muốn đi đâu vậy?"
"Kinh thành!"
"Tới kinh thành làm gì?"
"Ăn thịt, Thư nhi nói, chờ tới kinh thành rồi, sẽ mang ta đi ăn thịt."
"Ai là Thư nhi?"
"Nương tử của ta!"
Lý Thời Ngôn ngẩn người, hỏi tiếp: "Ngươi nói Thư nhi, chính là nữ tử vừa rồi mang khăn che mặt màu xanh kia sao?"
Vệ Dịch vừa ăn, vừa điên cuồng gật đầu.
A —
Cằm Lý Thời Ngôn đều mau rơi xuống, khuôn mặt co giật.
Xong rồi! Xong rồi!
Nhân gia đều đã gả cho người, việc thọc gậy bánh xe này, hắn sẽ không làm!
Nhưng hắn lại nghĩ ngược lại, Vệ Dịch chính là một ngốc tử, vì sao lại có người sẽ nguyện ý gả cho hắn?
Chưa từ bỏ ý định, Lý Thời Ngôn lại hỏi: "Nàng thật sự là nương tử ngươi? Các ngươi đã bái đường thành thân?"
Bái đường thành thân là gì?
Vệ Dịch lắc đầu, tiếp tục cầm một khối điểm tâm bỏ vào trong miệng, phồng hai quai hàm lên nhai.
Nói: "Là nương ta nói... nói Thư nhi sớm muộn gì cũng sẽ là nương tử của ta, tương lai sẽ có rất nhiều rất nhiều tiểu Vệ Dịch, tuy nhiên hiện tại cha và nương đều đã chết, ta chỉ có mỗi Thư nhi."
"Vì thế, các ngươi vẫn chưa thành thân?"
Vệ Dịch không hiểu, chỉ lắc đầu, tiếp tục ăn!
Điều này, lại khiến Lý Thời Ngôn nhấc lên hứng thú, người yểu điệu thục nữ, cũng là người hắn người yêu mến nhất.
Lý Thời Ngôn hơi nheo mắt lại, dịch tiếp một đĩa bánh hoa quế tới trước mặt Vệ Dịch, hỏi: "Ta muốn hỏi ngươi, nam nhân đi theo bên người các ngươi là ai?"
Vệ Dịch nghĩ nghĩ, trả lời: "Thư nhi nói, hắn là cái túi trút giận."
"Túi trút giận?" Lý Thời Ngôn cảm thấy kỳ lạ: "Vậy bọn họ là người nào? Vì sao lại mang theo kiếm?"
"Không biết."
Vệ Dịch trả lời rất thành khẩn!
Hài tử, cha mẹ ngươi nếu như có linh thiêng luôn dõi theo ngươi, không thể không bị ngươi tức chết, trước mặt ngươi chính là "bọn buôn người", chỉ một đĩa bánh hoa quế, ngươi cứ thế nói ra toàn bộ.
Đổi lại, ngươi có phải đã giúp nhân gia kiếm tiền còn phải đếm tiền giúp hay không?
Vệ Dịch, ngươi nên học cách cẩn thận hơn!
Sau một lúc, Lý Thời Ngôn lại nghĩ đến một vấn đề khác, lôi kéo tay Vệ Dịch, rất mong chờ hỏi.
"Vậy, Thư nhi có đẹp hay không?"
"Đẹp! Thư nhi đẹp nhất!" Giọng nói cực kỳ vang dội.
Ở trong mắt Vệ Dịch, đẹp nhất thế gian, chính là Kỷ Vân Thư.
Và trong lòng hắn, cũng chỉ có một mình Kỷ Vân Thư!
Lý Thời Ngôn chính là một hoa hoa công tử, cặp mắt đào hoa kia, phảng phất như muốn tràn ra nước.
Những điều muốn biết, Lý Thời Ngôn đều đã biết. Hắn lập tức lấy lại hai đĩa điểm tâm trước mặt Vệ Dịch.
"Ta còn chưa ăn no."
"Đừng ăn nữa!" Lý Thời Ngôn quay sang phía Tiểu Lộ Tử nói nhỏ: "Mang hắn đi ra ngoài."
Tiểu Lộ Tử tiến tới, kéo Vệ Dịch lên, đẩy ra ngoài cửa: "Vệ công tử, không tiễn."
Rầm —
Cửa đã bị đóng lại!
Sau khi rời khỏi phòng, Vệ Dịch xoa xoa khóe miệng còn dính chút điểm tâm.
Đầu óc hắn bắt đầu rối loạn.
Đừng nói là tìm phòng Kỷ Vân Thư, ngay cả phòng mình, hắn đều không thể nhớ rõ.
Mắt nhìn thấy một gian phòng hơi có chút quen thuộc, hắn dùng sức gật đầu một cái: "Ân, đây nhất định là phòng của ta."
Vì thế đẩy cửa đi vào.
Trong phút chốc cửa vừa được mở ra!
"A —"
Vệ Dịch bị dọa sợ đến nỗi ngồi xổm xuống trên mặt đất, hai tay chống ở trên mặt đất, hai chân không ngừng lùi ra bên ngoài.
Một đôi mắt đầy hoảng sợ, nhìn một màn thấm người ở trong phòng kia!
Truyện khác cùng thể loại
3 chương
92 chương
22 chương
5 chương