Nữ ngỗ tác họa cốt

Chương 123 : Quân là quân, thần là thần

Nàng sớm nên nghĩ đến, lá thư kia của Kỷ Thư Hàn, từ Cẩm Giang đã được đưa tới kinh thành, chắc chắn nàng sẽ gặp phải hai vị ca ca kia đâu đó trong cuộc hành trình của mình! Nhưng hiện nay, nếu như để bọn họ biết được, chính nàng đã đốt Kỷ phủ, còn khiến tổ mẫu tức giận đến nỗi đi đời nhà ma, chỉ sợ ngay khi thấy đầu nàng thò ra từ bên trong xe ngựa, thanh Hiên Xích kiếm trong tay Nhị ca mình, sẽ lập tức tróc nàng đến nỗi xương cốt đều không chừa. Thật ra, không phải nàng sợ chết, sợ đau, nhưng nàng không muốn chết ở trên tay người Kỷ gia. Nếu không, nàng thật sự là quá đáng tội! Nàng không muốn điều đó! Phía trước xe ngựa. Cảnh Dung vẫn ngồi trên lưng ngựa, ánh mắt trong nháy mắt phát ra ánh sáng lạnh, mang theo cảm giác bí ẩn khiến người khó hiểu. Đám người Kỷ Lê và Kỷ Hoàn lần lượt xuống ngựa, một đầu gối chạm xuống mặt đất, khoanh hai tay trước mặt. "Tham kiến Dung Vương!" Những người hành quân đánh giặc không giống như người thường, tiếng nói đều đặc biệt vang dội. Cảnh Dung hạ thấp mí mắt của mình. "起来吧。" "Đứng lên đi." "Tạ Dung Vương." Hai kẻ như Kỷ Lê và Kỷ Hoàn, Cảnh Dung cũng không tiếp xúc nhiều khi ở kinh thành. Phần lớn đều ngẫu nhiên gặp phải vài lần trong khi nghị sự với phụ hoàng mình. Trong hai người, lão đại Kỷ Lê, chính là Tư Doãn lâm quân cánh tả (trái), nửa văn nửa võ, trong tay nắm năm vạn đại quân. Hơn nữa, hắn là người tàn nhẫn độc ác, để đạt được mục đích, không từ thủ đoạn. Ngay cả Định Bắc Hầu đương triều cai quản người này cũng gọi hắn là "sói hú", ám chỉ hắn ăn thịt người không cần nhả xương! Lão nhị Kỷ Hoàn là Trường Lâm tướng quân do Hoàng thượng thân phong. Hắn thật sự là một võ tướng, tính khí tất nhiên cũng lớn như những chiến tích hiển hách của hắn. Thô bạo! Thô bạo! Vẫn là thô bạo! Cũng may, hắn làm người không tệ, là kẻ thẳng tính, gặp cứng hắn sẽ cứng, gặp mềm hắn có thể mềm. "Nhị vị tướng quân đang vội đi đâu vậy?" Cảnh Dung đã biết rõ còn cố ý hỏi. Khuôn mặt Kỷ Lê ảm đạm, mặc dù thân hình không cao lớn, nhưng cặp mắt nhỏ hẹp híp lại cực kỳ sắc nét, khiến người không rét mà run. Hơn nữa mang theo sự khôn ngoan! Hắn cúi thấp đầu, nói: "Trong nhà mạt tướng bất ngờ có tang, vì thế mới ra roi thúc ngựa chạy về, không ngờ trên đường gặp được Vương gia. Nếu có gì xúc phạm, còn mong được lượng thứ." "Nếu đã như thế, vậy không chậm trễ hai vị tướng quân trở về đưa ma, bổn vương cũng muốn nhanh chóng về kinh." Đưa ma? Thi thể, ngay cả quan tài đều đã bị đốt sạch sẽ, ngươi thật sự rất biết nói giỡn. Kỷ Lê trời sinh tính nhạy bén, cố gắng ngẩng đầu hết sức, nhìn về phía xe ngựa ở phía sau Cảnh Dung, con ngươi âm trầm, mang theo giọng điệu quỷ quyệt, nói. "Vương gia, gần đây vùng này thường có loạn phỉ lui tới, thỉnh Vương gia trên đường hồi kinh hãy cẩn thận một chút." "Loạn phỉ?" Cảnh Dung nghe ra ý trong lời nói của hắn, liếc mắt nhìn về phía sau xe ngựa một cái, lúc này khóe môi mới hơi nhếch lên: "Đa tạ tướng quân Kỷ Lê nhắc nhở, bổn vương sẽ tự mình chú ý nhiều hơn." "Không biết...... bên trong xe ngựa là người phương nào?" "Khách quý của bổn vương." Cảnh Dung trả lời không cần suy nghĩ. Hai mắt Kỷ Lê nhíu lại, rất có tâm tư. Trong khi thần sắc của hắn, đều bị Kỷ Hoàn một bên nhìn thấu hoàn toàn, hắn ta tiến lên vài bước, mang theo tiếng nói thô lỗ đầy bạo lực: "Không biết bên trong xe ngựa là người phương nào, nếu không ngại có thể vén rèm lên để ta nhìn xem cho rõ, tránh nhầm lẫn khiến loạn phỉ tác quái." Sắc mặt Cảnh Dung trở nên nghiêm túc, giọng điệu lạnh lùng mắng: "Tướng quân Kỷ Hoàn có ý hoài nghi trong xe ngựa của bổn vương có dấu loạn phỉ?" "Mạt tướng chỉ là suy đoán, không bằng, hãy để mạt tướng giúp Vương gia điều tra rõ ràng!" Dứt lời, hắn rút ra Hiên Xích kiếm từ bên hông, mạnh mẽ đâm tới người bên trong xe ngựa. Mặc dù ở bên trong xe ngựa, Kỷ Vân Thư cũng cảm giác được rõ ràng, Hiên Xích kiếm mang theo sát khí đang tới gần mình, giống như muốn đâm thủng chiếc mành trước mặt, thẳng tắp đâm vào trái tim nàng mới xong. Hai tay nàng không thể không nắm lên làn váy của mình, ngừng hô hấp lại. Hai mắt như mực, cũng chợt phóng đại! "Thư nhi......" Sau một khắc, Vệ Dịch nhào vào trong lòng ngực nàng, ôm chặt vòng eo mảnh khảnh của nàng, đầu dựa vào trên cổ nàng. Kỷ Vân Thư nhìn thân ảnh bên ngoài xe ngựa càng ngày càng gần, bóng dáng tiếp tới gần chiếc mành hơn một chút. Giờ khắc này, nàng thần nghĩ, mình chắc chắn sẽ chết. Bỗng chốc, chiếc mành bị một luồng gió xốc lên! Nàng nhìn thấy Kỷ Hoàn đang cầm thanh Hiên Xích kiếm đâm tới. Bốn mắt vội vàng giao nhau! Kỷ Hoàn cũng nhìn thấy nữ tử bên trong xe ngựa, khuôn mặt bị phủ bởi khăn che mặt, ăn mặc đơn giản, làn váy bị gió thổi bay, tóc dài như mực xoã trên vai, chỉ dùng một cây trâm gỗ cuốn thành một dúm, kẹp ở lên đỉnh đầu. Trong lòng ngực, còn ôm một người nam nhân! Chỉ bằng vào cặp mắt kia, hắn rõ ràng không thể nhận ra. Huống chi nữ tử như vậy, sao sẽ là Tam muội đáng chết ngàn đao kia của mình?! Gió ngừng lại, tấm mành rơi xuống! Kiếm phong trong tay Kỷ Hoàn đột nhiên bị một trường kiếm đẩy ra, còn chưa kịp phản ứng lại, một thanh kiếm đã được đặt trên cổ. Người nào mà tốc độ kinh người như vậy? "Làm càn!" Tiếng mắng của Cảnh Dung vang lên. Mang theo phẫn nộ! Kiếm trong tay hắn, cắt đứt một lỗ trên cổ Kỷ Hoàn, nếu như dùng thêm một chút lực, chiếc cổ thô dày này, chỉ sợ sẽ bị một kiếm của hắn đâm thủng. "Thật to gan, ngay cả khách quý của bổn vương ngươi cũng dám rút kiếm chĩa vào, trong mắt còn có bổn vương hay không!" Ánh mắt Kỷ Hoàn không hề dao động, nhiều năm hành quân đánh giặc, đã tôi luyện hắn thành một thân ngạo cốt bất khuất. Hắn bình tĩnh, trả lời: "Mạt tướng cho rằng bên trong xe ngựa có loạn phỉ ẩn nấp, vì thế mới rút kiếm ra. Vừa rồi đã nhìn thấy rõ người bên trong, là do mạt tướng lỗ mãng, mong rằng Vương gia thứ tội." "Thứ tội?" Thanh kiếm trong tay Cảnh Dung nhếch lên trên một cái, để ở ngay chỗ cằm Kỷ Hoàn. Cười lạnh một tiếng: "Ngươi có biết, hiện tại bổn vương có thể tử hình ngươi ngay tại chỗ?" Vừa nghe những lời này, Kỷ Lê cách đó mấy mét nhanh chóng quỳ xuống đất. Thỉnh cầu: "Thỉnh Vương gia thủ hạ lưu tình, Kỷ Hoàn xúc phạm tới Vương gia, cũng bởi vì suy nghĩ cho sự an nguy của Vương gia, cầu xin Vương gia xem xét điều này, khai ân một lần." "Kỷ gia các ngươi thật sự là nhân tài xuất hiện lớp lớp, mỗi một lần, đều khiến bổn vương phải mở rộng mắt ra để nhìn." Cảnh Dung nheo mắt lại, khí thế cực kỳ tức giận, chĩa thẳng thanh kiếm trên tay vào người Kỷ Hoàn, nói: "Trên dưới Đại Lâm, còn chưa bao giờ có thần tử nào, dám rút kiếm trước mặt bổn vương. Kỷ Hoàn, bổn vương biết ngươi không sợ chết, nhưng ngươi đừng quên, quân là quân, thần là thần. Cho dù ngươi có thành tích vĩ đại, chung quy vẫn là thần." (Quân: vua; Thần: hạ thần/bề tôi) Trong đó mang theo lời nhắc nhở! Mặc dù Kỷ Hoàn là một kẻ vũ phu, nhưng cũng hiểu được đạo lý quân quân thần thần. Hắn đành phải mềm xuống: "Vâng, mạt tướng minh bạch." Sau khoảnh khắc, Cảnh Dung thu hồi kiếm từ trên cổ hắn, ném cho Lang Bạc. Nhìn thoáng qua Kỷ Lê quỳ trên mặt đất, Cảnh Dung lạnh nhạt nói: "Đứng lên đi, các ngươi tốt xấu gì thì một kẻ cũng là Tư Doãn cánh tả, một kẻ là Trường Lâm tướng quân, bổn vương sẽ không thật sự muốn mạng của các ngươi. Tuy nhiên, chuyện xảy ra vừa rồi, bổn vương hy vọng là một lần cuối cùng. Nếu như phát sinh sự kiện tương tự, vậy đừng trách bổn vương lấy tội mưu nghịch tru sát." "Đa tạ Vương gia!" Cảnh Dung nhảy lên ngựa, không thèm liếc mắt nhìn hai anh em Kỷ gia, hai chân nhẹ nhàng đặt trên bụng ngựa. "Đi!" Kỷ Lê và Kỷ Hoàn thối lui qua hai bên sườn, hành lễ! Xe ngựa bắt đầu di chuyển về phía trước, Kỷ Vân Thư cố gắng hết sức để duy trì bình tĩnh, vừa rồi sợ bóng sợ gió vẫn còn quanh quẩn ở trước ngực, chậm rãi không tan. Vệ Dịch vẫn ôm nàng không chịu buông tay, có lẽ cũng bị dọa sợ. Nàng đành phải nhẹ nhàng vỗ phía sau lưng hắn, nhỏ giọng an ủi. Nhưng, ngay khi xe ngựa lướt qua bên người Kỷ Lê và Kỷ Hoàn, không biết xui xẻo làm sao, bức mành một lần nữa bị gió thổi bay. Và chiếc khăn che mặt của nàng, cũng nhẹ nhàng bị gió quét lên......