Nữ ngỗ tác họa cốt

Chương 121 : Đặt tên là a mạt

Giờ phút này trong miếu đổ nát, quanh quẩn tiếng khóc của hài tử, nhưng không cảm thấy ầm ĩ, ngược lại có thêm một chút sức sống. Nhưng có người kinh ngạc không thôi! Kinh ngạc đứa nhỏ này còn sống, kinh ngạc là Kỷ Vân Thư có thể mổ được hài tử ra từ trong bụng mẹ. Quả thực rất thần kỳ! Tuỳ tùng bên cạnh Khắc Sát vui mừng thốt lên một tiếng: "Là một nhi tử! Lão gia, là công tử! Phu nhân sinh hạ công tử." "Đúng vậy, là nhi tử của ta, ta đã có nhi tử, ta đã có nhi tử." Khắc Sát kích động khiến toàn bộ thân thể đều run rẩy, nhanh chóng phân phó: "Đi lấy chút sữa dê tới đây, mau." "Vâng vâng vâng......" Tùy tùng kia gọi gã sai vặt tới, nhanh chóng chạy ra xe ngựa bên ngoài lấy chút sữa dê, sau khi dùng lửa đun lên thì cho hài tử uống. Trong khi những người khác đều vội vàng nghênh đón sinh mệnh nhỏ, Kỷ Vân Thư lại vô cùng bận rộn. Đôi tay nàng dính đầy máu để ở trước ngực, quấn sợi chỉ quanh ngón tay, bắt đầu khâu lại bụng của thi thể đã bị mổ ra. Nàng cúi đầu chuyên chú, cực kỳ cẩn thận. Quả thật, rất giống như bậc thầy đang thêu thùa! Ước chừng thời gian qua nửa nén hương, động tác trên tay nàng mới kết thúc. Tự mình cắt ra, sau đó lại khâu lại với nhau, chỉ nhìn thấy một dấu vết nhỏ hẹp. Thi thể không hề bị hư tổn. Nàng vặn vẹo cổ đau, phân phó với mấy gã sai vặt. "Nhanh chóng nâng di thể phu nhân các ngươi vào trong quan tài đi, tránh cho di thể bị ẩm, hư thối sẽ càng nhanh hơn." "Vâng." Nàng dịch ra sau vài bước, tránh chỗ cho bọn họ. Mấy gã sai vặt nhanh chóng chạy tới giúp đỡ, đầu tiên bọn họ nhìn thoáng qua vết sẹo trên mặt Kỷ Vân Thư, ngây ra một lúc. Đáng tiếc! Thật đáng tiếc! Vốn là một gương mặt mỹ nhân tinh xảo, nhưng lại bị vết sẹo kia làm hỏng! Mấy người hồi phục lại tinh thần, nhanh chóng nâng thi thể vào trong quan tài. Cùng với động tác lên xuống, mùi máu tươi khó ngửi cùng với mùi thịt nát nhảy vào chóp mũi, thực sự khiến người buồn nôn khó chịu. Chịu đựng mùi vị kia, cuối cùng bọn họ vẫn an bài xong thi thể, đậy nắp quan tài lên! Lúc này, Kỷ Vân Thư mới nhặt khăn che mặt bị mình kéo xuống thả trên mặt đất, yên lặng ra khỏi ngôi miếu hoang. Nàng đứng ở bên ngoài phía dưới mái hiên, duỗi bàn tay vào trong mưa, máu kia sền sệt, chậm rãi được rửa sạch từ những ngón tay thon dài tinh tế. Nàng cũng không quên rửa sạch tấm khăn che mặt dính máu. Một chiếc khăn lụa màu xanh nho nhỏ, cảm giác khi xoa nó ở trong tay, cực kỳ thoải mái. Nhìn nước mưa giống như vòi hoa sen, tạo nên từng tiếng "kêu" trên tay, khóe miệng nàng bắt đầu dắt theo một nụ cười tươi. Giống như hài đồng đang chơi trong nước! Không biết từ khi nào, Cảnh Dung đã chạy tới bên cạnh nàng, cặp ánh mắt thâm tình xen lẫn u sầu mất mát, luôn đặt ở vết sẹo trên gương mặt nàng. Xấu nơi nào? Rõ ràng không hề xấu một chút nào cả! Cho dù trên má nàng có khắc lên vết sẹo thon dài, nhưng khí chất kia, dù thế nào cũng không thể che dấu được. Đặc biệt là giờ phút này, đôi môi hơi cong, phát ra nụ cười yếu ớt, quả thực khiến người đam mê đến nỗi thần hồn điên đảo! "Chơi vui sao?" Cảnh Dung hỏi một câu. Kỷ Vân Thư dừng tay lại, nghiêng mắt nhìn hắn một cái, nhẹ nhàng nói: "Chơi vui." "Không lạnh sao?" "Không lạnh!" "Ta chưa bao giờ biết, thì ra ngươi có thể làm những việc như vậy. Trước kia......" Hắn còn chưa nói dứt lời, Kỷ Vân Thư đã nhanh chóng quyết định ngắt lời hắn. "Trước kia ta chưa từng làm. Đây là lần đầu tiên ta giúp người sinh nở. Không, lần đầu tiên giúp người mổ lấy thai!" "Mổ lấy thai?" Cảnh Dung nhíu mày. Nàng nghiêng đầu, cân nhắc ở trong lòng một chút, giải thích nói: "Chính là có một số thai phụ, khi không thể sinh bình thường được, cần phải rạch một lỗ trên bụng, lấy hài tử ra, sau đó sẽ khâu bụng lại, chờ thêm mấy ngày cho vết thương đóng lại, lúc ấy có cắt chỉ đã khâu." Nàng trả lời thật sự rất rõ ràng! Thật khó giải thích được sự kiên nhẫn. Trán Cảnh Dung chảy đầy hắc tuyến. Trước đó, hắn chưa từng biết rằng, có thể lấy hài tử ra từ trong bụng mẹ. Không thể trách giải thích của Kỷ Vân Thư khiến hắn giống như lọt vào trong sương mù. Rốt cuộc, trước đó, thật đúng là chưa từng có người trải qua như vậy. Đa số thai phụ thời cổ đại đều chết khi khó sinh, đây là vì không có phương pháp sinh mổ! "Thì ra là như thế!" Cảnh Dung, nghĩ ta không biết ngươi giả vờ hiểu hay sao! Quên đi, không muốn vạch trần ngươi. Kỷ Vân Thư thu hồi đôi tay từ trong mưa, đang muốn buông xuống, tay trái đã bị cánh tay Cảnh Dung nắm lấy, nâng ở giữa không trung! Cùng với nước mưa rơi xuống mái hiên, hai người bốn mắt đan chéo. Hắn cao hơn nàng một cái đầu, nàng không thể không ngửa đầu nhìn hắn. Trái tim đột nhiên căng thẳng! Nàng cảm thấy mình gần như bị điên! Năm ngón tay bị quấn chặt trong bàn tay to của Cảnh Dung, hơi ấm truyền qua làn da, chạy vào máu trong thân thể nàng, khiến toàn thân nàng đều trở nên ấm áp. Nàng giật mình một cái, cố gắng rút tay về. Nhưng Cảnh Dung không buông! "Buông tay!" Giọng nói mang theo mệnh lệnh, không phải là thỉnh cầu. "Ta chỉ muốn ngươi nói thành thật một câu, trong lòng ngươi, thật sự không một vị trí nhỏ nào cho ta hay sao?" "......" "Trả lời ta." Cổ tay Cảnh Dung hơi dùng một chút lực, kéo nàng tới trước mặt mình. Sắc mặt Kỷ Vân Thư hơi trầm xuống, líu lưỡi, nói không nên lời. Từ sau khi nàng nói ra câu "Ngài là Vương gia, ta là thứ dân" kia, vị vương gia này, từ Cẩm Giang đến nơi đây, một đường đều không rên một tiếng. Ngay cả khi dừng lại nghỉ ngơi, cũng tránh rất xa, đôi mắt đều không nhìn xem nàng một cái. Dọc theo đường đi, nàng cũng từng nói qua với hắn vài câu, nhưng hắn đều yên lặng không đáp, giống như đang trút giận! Đêm nay, sự hờn dỗi này sợ là đã không căng được nữa, hiện tại giống như có mùi thuốc súng và sẵn sàng "nổ tung"! Kỷ Vân Thư cũng không bận tâm lặp lại lần nữa, ánh mắt vững vàng nhìn hắn. Nói: "Lòng ta......" Lời còn chưa nói xong! "Hai vị?" Giọng nói của Khắc Sát vang lên. Trong một cái chớp mắt, Cảnh Dung buông lỏng tay mình, Kỷ Vân Thư lập tức rút tay về. Hành động nho nhỏ vừa rồi, dường như chưa từng tồn tại. Khắc Sát ôm hài tử trong tay, giờ phút này, mắt còn đang ứa lệ, cực kỳ cảm kích nhìn Kỷ Vân Thư. Khắc Sát đến gần nói: "Cô nương, nếu không gặp được ngươi, chỉ sợ hài nhi của ta không thể giữ nổi. Ngươi là ân nhân của ta, cũng là ân nhân của hài nhi ta." "Khắc lão gia, ngươi đừng nói như vậy, làm việc thiện mỗi ngày, chính là đang tích đức. Hơn nữa, chắc chắn lệnh phu nhân ở trên trời linh thiêng, phù hộ cho đứa nhỏ này bình an không có việc gì." "Cho dù nói như thế nào, ngươi chính là ân nhân của Khắc mỗ ta." Nếu không phải đang ôm hài tử trong tay, Khắc Sát thật sự muốn quỳ xuống khấu đầu với nàng mới chịu bỏ qua. Nhìn tiểu nhân nhi kia, Kỷ Vân Thư hơi mỉm cười, không thể không hỏi: "Ta có thể ôm nó một cái hay không?" "Đương nhiên có thể." Trong khi nói, Khắc Sát đã cẩn thận trao đứa bé đang ôm trong tay qua cho nàng. Kỷ Vân Thư ôm hài tử, trái tim căng thẳng, ngay cả hô hấp cũng rất cẩn thận, khi nhìn hài nhi trong tã lót, mắt nàng bắt đầu hơi đỏ. "Cô nương nếu như không ngại, có thể đặt nhũ danh* cho hài nhi của ta hay không?" Khắc Sát hỏi. (*Tên đặt lúc mới sinh) Đặt tên? Việc này nàng chưa từng trải qua. Kỷ Vân Thư nhẹ nhàng rung lắc tiểu nhân nhi trong tay, suy tư một lúc, nói: "Đứa nhỏ này có thể may mắn sống sót, cũng là một kỳ tích. Trở lại từ cánh cửa thần chết được coi là một điềm lành. Hay là, hãy gọi là A Mạt đi. Hy vọng tương lai, hắn có thể kiên cường vượt qua tất cả mọi khó khăn, mãi mãi cho tới cuối cùng." "A Mạt?" Khắc Sát nhẹ giọng gọi tên, giãn mày vui vẻ nói: "Tốt, hãy gọi là A Mạt."