Editor: Kinh Thuế Có điều, bây giờ Dư Châu đã trở nên xa lạ, xa lạ đến mức khiến bọn họ cảm thấy sợ hãi. Chỉ là chuyện này gác lại nói sau, bọn cậu cũng không phải thần tiên, không biết trước được ngày mai sẽ xảy ra chuyện gì, cho dù, cuộc sống của bọn cậu đã thay đổi là điều ai cũng nhận thấy được. Tả Tư Viêm di động một chân của mình, chân của cậu rốt cuộc đã bớt sưng, thật đúng là phải cảm tạ cái đầu heo Tiểu Trư kia, mang lại hồi ức tốt đẹp như vậy, tốt đẹp đến mức, ngay cả trong mơ cậu cũng không ngừng nói. Đúng là đồ con lợn, anh mày muốn giết mày. Tất nhiên, chỉ là nói mơ mà thôi. Con nhóc kia, kì thật bây giờ rất đáng yêu. Cửa xe mở ra, Dư Châu bước đến mở cửa ngôi nhà vẫn có phần lạ lẫm này, chỉ có điều hiện tại… Cô để tay buông thõng xuống đùi mình, Dư Dịch thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn cô, có điều, cô chỉ cho anh thấy sự trầm mặc của mình, không còn là cô bé luôn luôn thích nói Sâm học trưởng thế nào, Tử Dật học trưởng ra sao trước mặt cậu. Nhiều hơn một phần xa lạ lại nhiều hơn một phần đau lòng. Vươn tay, lại rụt về, sau đó bất lực đề xuống. Trong sân Dư gia, một bóng dáng tựa như hình vuông đang chạy bộ không nghỉ, cô lau mồ hôi trên trán, giống như phân tử hóa học phân giải, thể lực của cô cũng cạn kiệt dần… cô đối với người khác hung ác bao nhiêu lại càng đối với bản thân nặng tay hơn bấy nhiêu, nếu không đã không có cô hiện tại. Cô ở một bên lau mồ hôi, người mẹ Ôn Nhu kia thì lau nước mắt: “Chồng à, tiếp tục như vậy, Dư Châu sẽ mệt chết mất.” Bà tựa vào trên ngực Dư Phẩm Thành, lại bôi toàn bộ chất lỏng trên mặt mình vào quần áo của ông, dien/dan’;le/quydon Dư Phẩm Thành cũng chỉ nhìn chằm chằm vào quần áo mới thay, lông mày khẽ nhíu nhẹ lại. “Chồng, ông đi khuyên Dư Châu được không, lời của tôi nó không nghe, tôi chỉ sợ con gái chúng ta mệt chết mất thôi, nó không cần như vậy, tôi cảm thấy mập như vậy vô cùng đáng yêu, vì sao phải tiếp tục giảm béo?” Dư Phẩm Thành âm thầm không đồng ý, mập như vậy có thể gọi là đáng yêu sao? Vì sao không giảm chứ, heo mập quá thì bị thịt, huống chi là người, ông nhìn thân mình lung lay sắp đổ của Dư Châu phía trước, nhưng vẫn kiên trì tiếp tục chạy, con gái như vậy thực sự khiến cho người cha này cực kì cảm động. Đây mới là con gái ông chứ, con gái của ông, rốt cuộc đã trưởng thành rồi. Con gái ông, đây mới chính là con gái ông. “Mọi chuyện để cho Dư Châu tự mình quyết định đi, chúng ta chỉ cần ủng hộ việc nó muốn làm thôi, khó có việc khiến con bé kiên trì như vậy.” Dư Phẩm Thành vỗ nhẹ bả vai của vợ, dịu dàng an ủi, có thể ông là một người cha nghiêm khắc, nhưng, cơ thể của con gái quả thực cần giảm cân, nếu còn tiếp tục béo, thật không biết phải làm sao, cũng không tốt cho sức khỏe. Ngẫu nhiên ngẩng đầu, Dư Châu thấy được ánh mắt của Dư Phẩm Thành nhìn về phía mình, bên trong có tán thưởng, còn có, một chút đau lòng, khóe miệng cô không tự giác cong lên, sau đó bối rối cúi đầu, tiếp tục chạy về phía trước. Mỗi ngày, chuyện cô làm nhiều nhất chính là như vậy, tuy mẹ Ôn Nhu làm cho cô rất nhiều loại đồ ăn, còn có đa phần đều là những món cô chưa bao giờ được nhìn thấy qua, nhưng cũng không nếm thử, cô rất muốn ăn, rất rất muốn, nhưng cuối cùng chỉ có thể nuốt nước miếng nhìn, cố gắng ghìm lại cơn thèm ăn xuống. Chạy xong, đứng lên cân điện tử, nhìn con số trên mặt cân đã giảm xuống, cô đứng thẳng lưng, vui sướng nở nụ cười, giảm đi thật nhiều. Đây là một bắt đầu rất tốt.