Chiếc chuông gió khẽ rung lên từng nhịp…. Những tia nắng mặt trời nhảy nhót trên tán lá cây xanh…. Mùi hoa sen ngát hương thoang thoảng trong không khí…. Một cảm giác thật dễ chịu….. Nhưng… Sắc mặt hai người đang ngồi đây thì không được như vậy. Chậm rãi theo dõi những biến đổi rất khẽ trên khuôn mặt Vũ Thần, Thái Hậu trong lòng thấp thoáng nỗi băn khoăn. Bà chưa bao giờ thấy hoàng nhi của mình lại tức giận như vậy. Phải chăng là nó đã quá yêu cô nương kia…?. Nhưng quân vương có thể chung tình với một người sao ?. Bà không tin. Không thể và cũng không có cơ hội để tin tưởng… Đôi mắt đen huyền ẩn chứa lời nói trọng đại. Nét mặt cương nghị cùng sắt đá… Một câu nói giống như mệnh lệnh được đưa ra. “ Trẫm muốn lập nàng ấy làm Hoàng hậu.”. Vũ Hàn sống lưng duỗi thẳng, bờ vai kiên định gánh vác cả sơn hà nặng trĩu, trong ánh mắt không hề có lấy một tia dao động. Quả đúng là vậy… Thần nhi đã thực sự yêu thương cô gái đó rồi… Thái Hậu khẽ nhíu mày, bà chậm rãi đứng dậy, quay lưng về phía Vũ Thần, đôi tay cẩn thận chăm sóc cho những đóa hoa sen đang nở rộ. Từng ngón tay trắng muốt chạm nhẹ vào những cánh hoa mỏng manh. Mùi hương lại phảng phất. “…Nếu ta không đồng ý….?” Nhìn theo dáng lưng tựa như đã trải qua nhiều sóng gio của Thái Hậu, Vũ Thần trong lòng đột nhiên bị một cú va mạnh. Hắn nhíu mày, trong ánh mắt hiện lên một mảng thâm trầm, quai hàm cứng lại, các khớp ngón tay kêu răng rắc. Hắn trầm khàn lên tiếng, thái độ không một li xê dịch, nhất quyết không thay đổi. “ Trẫm bất chấp tất cả..” Thái Hậu từ tốn bước tới bên bậu cửa sổ , bàn tay bà khẽ miết lên những nét chạm khắc tinh xảo, đôi mắt không hề nhìn Vũ Thần : “…Bất chấp tất cả ?…Con định sẽ bất chấp cái gì đây ,Thần nhi ?” Thái Hậu trầm ngâm. “…Bất chấp các quan đại thần phản đối một Hoàng hậu không xuất thân từ danh gia vọng tộc ?. Bất chấp các phi tử hậu cung nhìn Hoàng hậu mới bằng con mắt thù địch ? Bất chấp người làm mẫu hậu như ta đây phản đối ? Bất chấp…cô nương đó không muốn trở thành phi tử của con ?”. Thái Hậu ngay người lại nhìn thẳng vào mắt Vũ Thần, Lời nói của Thái Hậu giống như mũi tên ghim thẳng vào trái tim Vũ Thần. Từng giọt máu nhỏ xuống… Từng lời nói, từng cử chỉ của nàng ngày hôm ấy hắn đều nhớ rất rõ. Khi biết rõ thân phận của hắn, nàng chỉ lạnh nhạt và giữ lễ , không cho hắn lấy một cử chỉ yêu thương. Nàng cũng không hề nở nụ cười một lần nào. Hắn còn nhớ rõ, lần ấy, khi gặp nàng ở lễ Nguyệt Mộng ba tháng trước. Nụ cười của nàng ấm áp như tia nắng mặt trời đã làm trái tim hắn dao động . Đôi mắt lấp lánh như những vì sao đêm, gò má ửng hồng màu ráng chiều, dáng người nhỏ nhắn yêu kiều, nàng thực sự là nữ nhân đẹp nhất hắn từng thấy. Nàng đi bên cạnh hắn, mỗi lần thấy một thứ gì đó mới mẻ, nàng đều say mê thích thú , khiến cho hắn cũng cảm thấy thứ đó đẹp muôn phần.