“……..” Thái Hậu cũng rơi vào trạng thái yên lặng. Bao năm sống trong chốn thâm cung, những nỗi cực khổ, những giọt nước mắt, những nụ cười giả tạo, bà đều đã nếm trải qua. Luôn luôn phải đề phòng người khác, luôn luôn phải giữ mồm giữ miệng, chỉ sợ một ngày nào đó tai họa từ đâu sẽ ập đến đầu mình. Nỗi lo lắng đó, chỉ có những nữ nhân cam chịu sống cuộc đời tù túng này mới hiểu hết được. Vì hiểu được những điều đó, bà không có cách nào phản bác lại những gì Phiến An nói. Cho dù đó là những điều phạm vào luân thường đạo lí thời xưa. “ IM MIỆNG ! Trẫm không bao giờ làm vậy !” Một tiếng gầm lớn phát ra từ bên cạnh Phiến An. Không biết từ lúc nào Vũ Thần đã đứng đối mặt với hai người họ. Quai hàm Vũ Thần bạnh ra, tiếng gầm gừ trong cổ họng làm người nghe kinh hãi không thôi, đôi tay nắm chặt lại đỏ hồng vì máu. Sắc mặt hắn giờ so với Tu la địa ngục còn kinh khủng hơn. Lửa giận lan ra khắp căn phòng. Phút chốc, không khí bỗng biến mất, nghẹt thở. Phiến An giật thót mình một cái, nàng chột dạ chạy lại nấp sau lưng Thái Hậu. Hoàng huynh không nói thì thôi chứ đã nổi giận thì khuynh đảo trời đất lắm. Bất giác, tay Phiến An hơi run run, đôi mắt tinh nghịch lúc nãy giờ đã biến đâu mất. Ái..Trong số các huynh đệ tỷ muội, người nàng quý nhất là hoàng huynh nhưng nàng cũng sợ nhất lúc hoàng huynh nổi giận “….Hoàng huynh….muội….” Thái Hậu bình tĩnh nhìn Vũ Thần. Bà đã sớm biết hoàng nhi của mình đang đứng ngoài kia nghe lén, nhưng bà không hề có ý muốn phát giác. Bà muốn thử xem , khi nghe được những lời này, Vũ Thần sẽ phản ứng ra sao. Tất nhiên, biểu hiện của Vũ Thần hiện giờ khiến bà rất hài lòng. Biết được Phiến An sợ Vũ Thần lúc nổi giận nhất, Thái Hậu nhanh chóng cấp cho nữ nhi của mình con bài chuồn thoát nạn : “…An nhi, đống kinh thư lần trước ta bắt con chép phạt đã chép xong chưa ? ..” “..Dạ…An nhi xin mẫu hậu tha tội…An nhi xin về Cẩm Tú cung chép phạt..” Nhận được kim bài thoát chết của mẫu hậu, Phiến An vội vàng quỳ xuống rồi chạy như bay về tẩm cung của mình. Vũ Thần lửa giận vẫn phừng phừng không ngớt, hắn không thèm đối chấp với hoàng muội mà tức giận ngồi xuống đối mặt với Thái Hậu. Ánh mắt cương nghị cùng với một chút lạnh giá, khác hẳn với Vũ Thần trẻ con thường ngày. Tư thế cùng tác phong hoàn toàn toát ra khí chất của một vị quân vương..Tất cả đều cho thấy : Vũ Thần đang cực kì tức giận. “..Mẫu hậu đã biết cả rồi…?” Vũ Thần trầm trầm nói. Đôi mắt đen láy phảng phất sự thăm dò. Thái Hậu khẽ nheo mắt, bà thầm mỉm cười, thì ra hoàng nhi của bà đã trưởng thành rồi đấy. Dám dùng ánh mắt uy hiếp đó để nhìn bà lão này ?. Thái Hậu chầm rãi đặt những bức tranh thêu lên bàn, sau đó nhìn thẳng vào mắt Vũ Thần, ánh mắt đột nhiên lạnh lẽo đi muôn phần. Cả hai người đều lâm vào trạng thái đấu mắt. Không ai muốn nói câu gì, họ chỉ âm thầm dùng ánh mắt để thăm dò lẫn nhau mà thôi. Ánh nắng nhè nhẹ xuyên qua những ô cửa nhỏ xíu được che lại bằng tấm giấy mỏng. Mùi hoa sen thoang thoảng trong không khí dịu mát. Lát sau.. Người bỏ cuộc trước bất ngờ lại là Thái Hậu. Bà khẽ nhắm mắt, làn da nơi khóe dần xếp thành nếp. Cảm thấy Vũ Thần thực sự nghiêm túc trong vấn đề này , bà mới mệt mỏi lên tiếng : “…Phải…ta đã biết từ trước rồi…”..